No Life

Chương 1


8 tháng


1.

Tôi thật sự là con gái duy nhất của nhà họ Thời, khi được tìm thấy tôi đang rửa bát trong bếp của nhà hàng.

Người phụ nữ tay cầm một chiếc túi da đắt tiền xuất hiện ở phía sau tôi, nhìn tôi một lúc mới cẩn thận hỏi tôi:

“Cháu là… Lý Thịnh?”

Tôi gật đầu, bất đắc dĩ nhìn bà ấy, chưa kịp rửa sạch bọt xà phòng trên tay, tôi đã hỏi:

“ Là tôi, xin hỏi bà là?”

Người phụ nữ chợt che miệng, nước mắt chảy dài trên má, thấm vào ngón tay, hưng phấn đến mức không nói rõ ràng, hình như muốn tiến tới ôm lấy tôi, nhưng không biết đang nghĩ gì lại dừng lại.

Lúc này, từ phía sau lại có một cô gái đi tới, nhìn có vẻ cũng trạc tuổi tôi nhưng khí chất được chiều chuộng và thanh tú của cô ấy là thứ tôi không bao giờ có được.

Cô ấy phớt lờ đôi bàn tay sủi bọt của tôi, nắm lấy tay tôi và hào hứng nói:

“ Em gái, những năm qua em đã phải chịu đựng rất nhiều rồi”.



Cho đến khi đứng trong phòng khách của Thời gia, đối mặt với ba người tự nhận là người thân của mình, tôi vẫn còn trong tâm trạng bối rối.

Ông lão ngồi trên xe lăn là người đầu tiên phản ứng, ông nắm lấy tay tôi, mừng rỡ bật khóc:

“Đây là con cháu của Thời gia chúng ta, nó là con cháu của Thời gia của chúng ta.”

Ông vỗ nhẹ vào tay tôi và nói:

“Con ơi, những năm này con chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều.”

Vẫn là cô gái kia thay tôi giải vây, cô ấy đứng trước mặt tôi, cười nói:

“Ông nội, ông làm em ấy sợ đấy.”

Cô ấy nắm lấy tay tôi và tự giới thiệu:

“Chị là Thời Huyền, chị gái của em. "

2.

Sau khi cô ấy giải thích, cuối cùng tôi cũng hiểu được tình hình một chút.

Tôi là Thời Dao, con gái của Thời gia đã mất tích mười ba năm trước.

Tôi lúc đó bị lạc khi chỉ mới năm tuổi.

Sau khi tôi mất tích năm đó, Thời gia đã dùng mọi cách để tìm kiếm tôi, gọi cảnh sát và đăng thông báo về người mất tích, nhưng tất cả đều vô ích.

Tôi giống như đã bốc hơi và không còn dấu vết gì nữa.

Khi đó, ba tôi chạy suốt ngày đêm chỉ để tìm con gái, thậm chí ông còn gây ra tai nạn ô tô do mệt mỏi khi lái xe, hậu quả là ông bị cụt hai chân và chỉ có thể ngồi xe lăn cả đời.

Trước cú sốc kép mất con gái và suýt mất chồng, mẹ tôi đã phải chịu đựng nỗi đau buồn và một mình chống đỡ công ty ổn định trước sự hỗn loạn.

Năm thứ hai sau khi tôi mất tích, Thời gia cuối cùng cũng không thể chịu nổi đau khổ nữa và quyết định nhận một đứa trẻ làm bạn đồng hành.

Đứa trẻ đó là Thời Huyền, lớn hơn tôi một tuổi.

Và vì đứa con cuối cùng của họ đã mất nên họ hầu như luôn đặt tâm trí của mình vào Thời Huyền luôn để mắt tới cô ấy, sợ xảy ra chuyện gì đó.

Cho đến bây giờ, cuối cùng họ cũng đã tìm thấy tôi.

"Dao Dao, ba mẹ con vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của con. Bây giờ con cuối cùng đã trở về, ta nghĩ ba con ở thiên đường sẽ rất vui vẻ."

Tôi sửng sốt:

“Thiên đường ?”

Thời Huyền quay người, lén lau nước mắt, thật lâu sau mới bình tĩnh lại và giải thích:

“Mới tháng trước, ba được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, ba không thể chấp nhận được nên một mình đẩy xe lăn lên sân thượng bệnh viện rồi nhảy xuống."

“Đáng tiếc ông ấy không được gặp em lần cuối. Rõ ràng điều ông ấy mong muốn nhất trong đời chính là tìm được em.”

Lòng tôi run lên, nhưng tôi thậm chí không thể nói được một lời an ủi.

Mẹ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nắm tay tôi dẫn lên một căn phòng lớn trên tầng hai rồi nói:

“Đây là phòng của con. Ba mẹ luôn giữ nó cho con, các dì giúp việc sẽ thường xuyên đến dọn dẹp mỗi ngày."

Tôi lần lượt nhìn theo ánh mắt của bà ấy, nhìn sơ qua đồ đạc trong phòng, quả thực sạch sẽ không tì vết. Có thể thấy rằng chúng thực sự được làm sạch và bảo quản cẩn thận.

Thời Huyền cầm lên một con thỏ nhồi bông màu hồng đang tựa trên ghế, cụp mắt xuống, như đang lạc vào hồi ức nào đó.

"...Đây là một con búp bê thỏ mà mẹ đã mua cho chị không lâu sau khi chị đến đây. Lúc đó bà đã đặc biệt mua hai con và tặng em một con nhân dịp Giáng sinh, một con là dành cho em. "

Tôi lấy con thỏ nhồi bông từ tay cô ấy và vuốt ve nhẹ nhàng.

Con thỏ bông rất dễ thương, mép có vài chùm lông tơ hơi ố vàng nhưng gần nhưng không có gì đáng ngại, có thể thấy rằng những người chăm sóc nó đã rất cẩn thận và bảo quản nó trong tình trạng gần như hoàn hảo.

Sau đó cô ấy chỉ vào các đồ vật, đồ chơi khác nhau trong phòng và giới thiệu chi tiết về nguồn gốc của chúng với tôi. Bắt đầu từ đáy tủ giày:

“Đây là đôi giày khiêu vũ chị đã đi khi học nhảy lúc 8 tuổi. Mẹ mua hai đôi với nhiều kích cỡ khác nhau, đây là đôi giày chị đã đi khi năm đó chín tuổi ……"

Có rất nhiều đôi giày khiêu vũ nhỏ xinh, những đôi dép sandal tươi tắn và thậm chí cả giày cao gót, tất cả đều có chất lượng và kiểu dáng tuyệt vời.

Và có vô số quần áo trong tủ quần áo, từ thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên cho đến những kiểu quần áo của phụ nữ trưởng thành, gọn gàng, rất sạch sẽ và đẹp đẽ.

Thời Huyền nói cho tôi biết, trong phòng này hầu hết mọi thứ đều là mẹ Thời tự tay mua, cơ bản là bà mua hai bản, chỉ cần Thời Huyền có thì trong phòng này nhất định sẽ có, từ lúc nhận nuôi đến nay đã kéo dài mười hai năm.

" Miễn là chị có, sẽ có một phần của em, thậm chí nếu chị không có, em sẽ có. "

Thời Huyền cười.

“Dao Dao, mẹ thật sự rất nhớ em. Giờ em về rồi, mẹ không còn phải ở trong phòng buồn bã một mình nữa."

Tôi lặng lẽ lắng nghe cô ấy kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra sau khi tôi mất tích và nguồn gốc của những món đồ trong căn phòng này.

Cô ấy dường như muốn lấp đầy khoảng trống khi tôi vắng mặt, liên tục nói với tôi:

“Dao Dao, thật vui khi em đã trở lại.”

Chờ sau khi cô ấy nói tới mệt mỏi, tôi cuối cùng cũng hỏi những nghi ngờ của tôi:

“Nếu các người đều nói tôi đi lạc, vậy thì…”

Tôi cụp lông mày, nhẹ nhàng nói:

“Các người có thể nói cho tôi biết tôi bị lạc như thế nào không?”

Câu hỏi này dường như là cô ấy không đoán trước được.

Thời Huyền rõ ràng là sửng sốt, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Nhưng rất nhanh, cô ấy đã che đậy lại, vừa định nói gì đó thì cửa phòng từ bên ngoài bị đẩy ra.

Mẹ tôi bước vào.

“Nhắc về những năm đó…”

Bà ấy ngồi cạnh tôi nhìn tôi, như đang chìm đắm trong ký ức, nhưng vẻ mặt vẫn luôn dịu dàng.

"Hồi đó, ba con đưa con đi sở thú xem xiếc. Suốt thời gian đó con cứ ầm ĩ đòi ăn kem. Ba con mới chỉ vừa quay đầu, cầm lấy tay con liền trống rỗng không thấy con đâu."

" ...Mãi sau này mẹ mới biết, ba con đã lừa dối ta... Sau khi con bị bắt cóc, ông ấy rất tự trách mình, sợ ta ghét ông ấy nên mới hoảng sợ giấu đi. Mãi cho đến khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối vào tháng trước, ông ấy mới cuối cùng nói thật."

Tôi không biết Thời Huyền rời đi khi nào, mẹ Thời ôm tôi trong nước mắt.

"Dao Dao, Dao Dao của mẹ, mẹ vất vả lắm mới tìm được con."

Bà khóc thương tâm, như thể nếu bà ấy có thể mang trái tim của mình ra cho tôi xem thì bà ấy sẽ làm vậy.

Nhưng điều đó không đúng...

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mẹ Thời, tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

Chuyện không phải như vậy.

Bà ấy đang nói dối.

Mặc dù tôi gần như đã quên hết ký ức ngày xưa vì vụ tai nạn nhưng tôi vẫn còn nhớ mơ hồ về sở thú.

Tôi có ấn tượng về chuyện đó.

Nếu tôi nhớ không lầm thì ngoài ba ra, mẹ cũng có mặt ở sở thú.

Ánh mắt tôi lướt qua bà ấy và dừng lại ở bức ảnh trên bàn gần đó, trong ảnh là một gia đình ba người, một đôi vợ chồng trẻ đang nắm tay nhau, đứng ở giữa là con gái nhỏ của họ.

Điều kỳ lạ là trên bức ảnh có dấu hiệu bị rách rõ ràng, nó được dán lại bằng băng dính và đặt vào khung ảnh bằng gỗ nguyên khối.

Dải băng dính giữ bức ảnh đã chuyển sang màu vàng nhưng mép khung ảnh đã được lau sạch không tì vết, chứng tỏ nó đã được bảo vệ cẩn thận.

Tôi nhặt bức ảnh lên, chỉ vào chàng trai trẻ trên đó và hỏi mẹ:

"Đây là?"

Mẹ Thời nhanh chóng lau nước mắt, giải thích:

“Là ba của con.”

Bà dừng một chút.

“Cô bé đó chính là con khi con còn nhỏ.”

Tôi gật đầu, và lại một khoảng im lặng kéo dài nữa.

Tôi đợi rất lâu, thấy mẹ không có ý định nói, tôi cố nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“…Vậy sao mọi chuyện đã xảy ra hơn mười năm rồi, tại sao mẹ vẫn nhất quyết đi tìm con? "

Lúc đó mẹ tôi choáng váng rồi ôm tôi thật chặt, vòng tay của mẹ rất ấm áp, tôi nghe được giọng nói nghẹn ngào của mẹ. Bà nói:

"Bởi vì... con là con gái của mẹ, là máu thịt của mẹ."

Con gái……

Một từ lạ mà quen. Tim tôi khẽ rung lên.

Sau khi bà ấy đi rồi, tôi cầm bức ảnh lên xem kỹ, mọi người trong bức ảnh gia đình đều đang mỉm cười, trông họ giống như một gia đình hạnh phúc.

Nhưng không biết vì sao, khi tôi nhìn bức ảnh này, trong lòng lại có chút lạnh lẽo.

3.

Trước khi được gia đình Thời gia tìm thấy, tôi đã rời cô nhi viện và ra ngoài làm việc được gần một năm.

Mẹ Thời không biết phải tìm tung tích của tôi ở đâu, sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng bà cũng tìm được nơi tôi làm việc và đưa tôi về Thời gia.

Sau khi tôi kiên trì muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con và được xác nhận rằng tôi thực sự là huyết thống của Thời gia, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm và ở lại.

Sống một mình hơn chục năm, giờ tôi đã là người có nhà.

Đây... phòng của tôi.

Tôi vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại, ngước mắt nhìn những đồ đạc xa lạ trong phòng.

Đầu óc tôi quay cuồng, nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày...

"Chắc chắn là rất đau đớn. Chị không thể tưởng tượng được em đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn."

Thời Huyền nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cánh tay trần của tôi, vết sẹo bị lửa đốt cháy, diện tích rất lớn, gần như che mất nửa cánh tay của tôi.

Để che nó, dù trời nóng hay lạnh tôi vẫn luôn mặc áo dài tay.

Tôi bình tĩnh xắn tay áo xuống, lắc đầu và không nói gì.

Tay cô ấy lại đưa lên cổ tôi, đọng lại trên vai tôi đầy sẹo rỗ, hồi lâu sau, cô ấy mới rút tay về, vẻ mặt đau khổ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại có những vết sẹo khủng khiếp như vậy.

"Chắc là... bị lửa đốt..."

Nói như vậy vì tôi không có cách nào giải thích thêm được nữa.

Bởi vì tôi cũng không nhớ.

Tôi không nhớ quá khứ, cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra để lại vết sẹo lớn như vậy, mọi ký ức về quá khứ giờ đã trống rỗng trong đầu tôi.

Tôi chỉ nhớ ngọn lửa ngập trời, ngọn lửa dù có dập thế nào cũng không thể tắt, nước hồ tràn vào đầu khiến tôi gần như ngạt thở và chết đuối.
...

Tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà màu trắng, chiếc đèn chùm sáng rực rỡ, phản chiếu những tia sáng vỡ tuyệt đẹp.

Tôi cứ như vậy ở lại Thời gia, trở thành một thành viên của Thời gia.

Có lẽ là xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, tất cả mọi người Thời gia đối với tôi vô cùng tốt, gần như cưng chiều.

Ông nội Thời, người mà Thời Huyền miêu tả là nghiêm khắc, rất hòa nhã và thân thiện với tôi.

Người ta nói rằng mẹ Thời, người bận rộn đến mức không bao giờ chạm đất, dành rất nhiều thời gian cho tôi mỗi ngày và từ chối rất nhiều lời mời hoạt động xã hội.

Còn Thời Huyền dạy tôi cách trang điểm, ăn mặc và chăm sóc tôi, tôi đã đến nhiều bữa tiệc cao cấp và gặp gỡ nhiều doanh nhân lớn...

Rõ ràng những chuyện này đều có thể thuê người chuyên môn đến làm, nhưng bọn họ lại đích thân làm những việc này và cho tôi sự đồng hành tối đa.

Tất cả họ đều thực sự tốt với tôi.
Tuy nhiên, tôi ấn vào trái tim ngột ngạt của mình và thở ra một hơi dài.

Không biết tại sao nhưng tôi luôn có ảo tưởng rằng điều đó là không thật, như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh bị thao túng…

Gió chiều hè mang theo hơi nóng, tôi đi dọc theo bờ bể bơi, khi mệt tôi dừng lại và nhìn chằm chằm.

Thực ra tôi rất sợ nước, nhưng lạ thay, chỉ khi ở gần nước, tâm trạng tôi mới có được giây phút bình yên.

Như thường lệ, tôi ở bên bể bơi hơn mười phút trước khi đứng dậy và trở về phòng dọc theo con đường mà tôi quen thuộc hàng ngày.

Nhưng tôi vừa ngồi xuống không bao lâu, lại có tiếng gõ cửa phòng.

Đó là Thời Huyền.

Qua khe cửa, cô ấy đưa cho tôi một chiếc túi giấy.

“ Đừng quên bữa tiệc mà em sẽ tham dự vào ngày mai."

Trong túi là một đôi giày cao gót cổ điển đế đỏ đen, có đính những viên kim cương nhỏ và tinh xảo trên quai.

Tôi hạ mắt xuống định xỏ chân vào nhưng khi đầu ngón chân chạm vào mặt trong giày thì vô tình va phải một chiếc đinh nhọn.

Vì không chuẩn bị trước nên cuối cùng tôi đã không phản ứng cho đến khi vật sắc nhọn xuyên qua da và cơn đau truyền thẳng vào não qua dây thần kinh, rồi lập tức cởi giày ra và nhìn vào trong——

Mặt trong cùng của chiếc giày thực sự chứa đầy những chiếc đinh gãy dày đặc!

Gần như trong tiềm thức, tôi hiểu ra điều gì đó ngay lập tức.

Thời Huyền không muốn tôi tham dự tiệc rượu này.

Nhưng tại sao?

Bữa tiệc này cũng giống như những lần trước, không có gì đặc biệt cả.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy.

Có lẽ đó là di chứng của vụ tai nạn, khi tôi dùng não để suy nghĩ sự việc, đầu tôi trở nên rất đau đớn, như có vô số côn trùng đang gặm nhấm tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ.

Tôi chỉ đành bỏ cuộc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa sổ kính một lúc, đang định quay đi thì vô tình nhìn thấy một bóng người ở tầng dưới.

Thời Huyền vẫn mặc chiếc váy dệt kim màu đen từ sáng, chậm rãi bước đi trên con đường lát đá cuội, lạ lùng thay, lần nào cô ấy bước đi cô ấy đều dừng lại một lúc và dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tôi cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng sau khi xem xét một lúc, tôi lại không phát hiện ra điều gì không ổn.

Mãi đến trước khi đi ngủ tôi mới nhớ ra rằng hình như đó là một con đường khác dẫn đến bể bơi.

Lúc mới về nhà tôi đã đi qua con đường này không lâu, nhưng sau này có người hầu nhắc nhở riêng rằng cách đây mấy tháng, khi một người làm vườn đi ngang qua con đường này như thường lệ, bụi cỏ bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một con rắn khổng lồ khiến người làm vườn sợ hãi, nhưng may mắn thay, con rắn độc không hề làm hại ai, cuối cùng đã bị một vài thanh niên bạo dạn dùng bẫy rắn bắt và giải quyết.

Sau đó, có người còn cho biết gần đó có phát hiện dấu vết của động vật giống rắn, sau đó cử người đi điều tra kỹ càng nhưng không có dấu vết.

Đương nhiên cũng có khả năng là người đó nhìn nhầm.

Nhưng sau hai sự kiện này, không còn ai sẵn sàng đi theo con đường này nữa...

——"Đại tiểu thư sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt khi nghe thấy rắn độc xuất hiện."

——"Nhưng cô ấy luôn rất mạnh mẽ. Cho dù có sợ hãi, cô ấy cũng sẽ không thể hiện ra ngoài rõ ràng."

Lời nói của người hầu ngày đó vang lên trong đầu tôi, cuối cùng tôi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thời Huyền hẳn là... cực kỳ sợ rắn.

Nhưng liệu một người sợ rắn có thể vẫn đi con đường “nguy hiểm” như vậy mà không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào không?

Tôi cảm thấy rất bất an.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play