Thái Viễn Sơn cùng đội của mình có mặt ở nhà Hoắc Đình Vương, theo lời của người báo án, có kẻ đã đột nhập từ sân sau và trong lúc tự vệ thì họ đã bắn chết hắn.
“Lại liên quan đến Vũ Hồng My, xem ra không thể sai được, chắc chắn là cô ta đứng sau việc này.” Trịnh Danh nói.
“Kẻ đột nhập đó khả năng lớn là Cao Lập.” Tô Ngọc Long tiếp lời.
“Chúng ta vào đó rồi sẽ biết.” Thái Viễn Sơn nói.
Quản gia đón họ ở cửa chính và dẫn họ đi xuyên qua nhà tới sân sau. Phương Tuyết bước tới bên xác chết, quay lại gật đầu với mọi người, ý bảo đây đúng là Cao Lập. Sau đó cô kiểm tra và kết luận “Nạn nhân bị đạn bắn xuyên qua ngực phải, có lẽ chết do mất máu hoặc thủng phổi, điều này cần khám nghiệm để kết luận chắc chắn hơn. Thời gian tử vong đúng vào lúc chúng ta nhận được điện thoại báo án.”
Khương Hòa chụp hình và cho khẩu súng gần đó vào túi vật chứng, anh nói “Đây chắc hẳn là hung khí, một khẩu súng ngắn. Tôi sẽ đi tìm đầu đạn.”
Trong lúc đó thì Trịnh Danh đi lấy lời khai của Trương Bân và Vũ Hồng My.
“Anh là người báo án?” Câu hỏi đầu tiên dành cho Trương Bân.
“Phải, là tôi.”
“Anh có thể trình bày đầu đuôi sự việc không?” Trịnh Danh hỏi.
“Vào lúc nãy, tôi và bà chủ bàn về vấn đề của công ty sau cái chết bất ngờ của chủ tịch. Do cảm thấy hơi ngột ngạt nên chúng tôi quyết định ra sân sau tiếp tục bàn luận cho thoáng mát. Bất ngờ thay, lúc vừa bước ra chúng tôi thấy kẻ này đột nhập vào bằng cách trèo tường. Thông thường, chúng tôi an ninh rất tốt, nhưng do biến cố vừa rồi nên nhiều người bị điều đi lo công việc khác, không ngờ lại có kẻ nắm được cơ hội đó.” Trương Bân khai báo, rất mạch lạc.
Thái Viễn Sơn để ý đến việc đó, khai báo quá mạch lạc có khả năng là đã chuẩn bị sẵn từ trước, anh chen ngang một câu “Chủ tịch và em trai vừa mới bị sát hại lại giảm an ninh của nhà, không phải rất kì quặc sao?”
“Chủ tịch có nhiều ân oán trên thương trường nên dễ gặp nguy hiểm, còn bà chủ thì không có ân oán gì với ai nên chúng tôi cũng không nghĩ có nguy hiểm gì. Với lại an ninh giảm nhưng vẫn có rất nhiều bảo vệ trong nhà, nếu có chuyện xảy ra vẫn kịp phản ứng.” Trương Bân vẫn trả lời trôi chảy.
“Anh tiếp tục trình bày đi.” Thái Viễn Sơn nói.
“Hắn ta nhảy từ trên tường xuống, rút súng ra chĩa vào bà chủ, đe dọa ép bà chủ phải hỗ trợ giúp hắn trốn ra nước ngoài. Chúng tôi đã tìm cách thương lượng, tuy nhiên hắn tỏ ra rất kích động. Hắn lại gần và dọa bắn bà chủ, lúc hắn sơ hở tôi liền xông tới và giằng co, trong lúc đó không may chạm phải cò súng và hắn bị bắn chết.”
“Anh còn nhớ lúc đó khẩu súng đang ở vị trí thế nào không? Thế này hay thế này.” Thái Viễn Sơn hỏi và dùng ngón tay minh họa việc nòng súng có chạm vào người Cao Lập hay không.
“Thế này.” Trương Bân làm động tác tay chỉ việc nòng súng không chạm người Cao Lập.
Phương Tuyết xác nhận với Thái Viễn Sơn đúng là miệng vết thương không có vết bỏng của nòng súng. Trịnh Danh lại tiếp tục đặt câu hỏi, lần này dành cho cả Vũ Hồng My “Hai người có biết đây là ai không?”
“Tôi biết, đó là Cao Lập, hàng xóm cũ của tôi, và cũng là thủ phạm đã giết Mã Tuấn và anh em Hoắc Đình Vương và Hoắc Đình Lâm.” Vũ Hồng My đáp.
“Cô gọi chồng và em chồng có vẻ xa cách quá nhỉ?” Trịnh Danh nhận xét.
“Gần đây quan hệ giữa chúng tôi không tốt, nhiều người cũng biết việc đó mà. Tôi cũng không cần giấu làm gì, anh ta chết đi thì tôi cũng không quá thương xót.” Vũ Hồng My nói.
Khương Hòa tới báo cáo với Thái Viễn Sơn “Tôi đã tìm thấy đầu đạn, khớp với góc bắn trong lời khai của Trương Bân. Ngoài ra tôi cũng cho người kiểm tra tường nhà, đúng là có dấu hiệu chứng tỏ Cao Lập đã trèo vào nhà.”
Thái Viễn Sơn nhận thấy mọi thứ đều khớp với lời khai của Trương Bân và Vũ Hồng My, cho rằng không tìm được kẽ hở nào, anh nói “Cảm ơn cả hai đã hợp tác, giờ Khương Hòa sẽ ở lại khám nghiệm hiện trường này một thời gian, chúng tôi sẽ cố gắng không làm phiền.”
“Vâng, rất mong các vị sớm giải quyết được các vụ án này.” Vũ Hồng My nói.
Họ tiễn đội cảnh sát ra về. Vũ Hồng My sau khi chắc rằng không có ai nghe trộm, nói với Trương Bân “Tốt lắm, bây giờ cứ theo lời khai đó, chắc chắn họ không có bằng chứng nào để buộc tội chúng ta đâu. Với luật sư hiện tại, tội vô ý giết người do tự vệ chính đáng chắc chắn không phải ngồi tù.”
“Cũng nhờ cô cả, bà chủ.” Trương Bân đáp.
“Từ giờ đừng nhắc về chuyện này nữa, tôi đi nghỉ đây.” Vũ Hồng My nói và lên phòng.
Trương Bân sau sự việc này đã thay đổi cái nhìn về Vũ Hồng My, hắn suốt thời gian qua cho rằng cô chỉ là một ả ngốc tham tiền bị đại ca chơi đùa, nhưng giờ thì Trương Bân phải đánh giá lại độ quỷ quyệt của cô. Thậm chí hắn còn nghĩ phải chăng tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của Vũ Hồng My, Trương Bân thoáng có chút rợn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT