Tô Cảnh Nguyệt một mạch ngủ luôn từ Trưa đến tận chiều, vì cô thật sự quá là buồn ngủ kể từ một tháng trước đó, vì là đang mang thai lần đầu tiên, nên đứa bé không hành nôn nghén cũng không hành mệt mỏi, mà chỉ làm cho cô buồn ngủ vô cùng,

"Mấy giờ rồi,trời mình ngủ lâu đến như vậy sao" Thức dậy Tô Cảnh Nguyệt đưa tay vớ lấy điện thoại xem mình đã ngủ trong bao lâu, chợt thấy đã ngủ quá nhiều rồi, bụng cũng đã biểu tình, bé con đã đói bụng, liền bật dậy vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó lật đật đi xuống lầu,

"Phu nhân dậy rồi ạ, vừa kịp đã nấu xong rồi, tôi đã nấu những món phu nhân thích đây này " chú quản gia nảy vừa định lên kêu Tô Cảnh Nguyệt, thì chú quản gia đã nhìn thấy cô mà mỉm cười nói,

Tô Cảnh Nguyệt xấu hổ ngại ngùng dáng đứng người hơi thấp mà lịch sự với chú quản gia, rồi mới ngồi xuống bàn ăn, "Dạ Vâng cháu cảm ơn ạ, làm phiền chú rồi ạ, nhưng mà Hàn Phong đâu rồi chú "

Bác Quản gia thấy Tô Cảnh Nguyệt ngồi lâu nhưng vẫn chưa thấy cô cầm đũa, sau nghe cô hỏi về Từ Hàn Phong liền bảo cô một tiếng, "Cậu chủ đã đi có việc trong công ty vẫn chưa về, nên phu nhân hãy ăn Trước đi ạ "

"A dạ vâng ạ " Tô Cảnh Nguyệt là định đợi Từ Hàn Phong về mà ăn chung, nhưng chợt nhớ là anh ta vốn không thích ngồi ăn chung với cô, nên cô phải ngồi ăn cho nhanh kẻo người kia về thấy mình là không còn muốn ăn nữa, lúc đó lại cáu gắt nữa cho mà xem, với lại bé con trong bụng đã đói rồi,

Sau một lúc ăn xong liền cảm ơn bác quản gia rồi bước lên lầu về phòng mình làm công việc tiếp tục của mình,

Tô Cảnh Nguyệt vừa Bước lên lầu liền nghe bác quản uản gia, lên tiếng gọi anh ta, "Cậu chủ, về rồi ạ "

Tô Cảnh Nguyệt nghe vậy liền ngừng bước chân của mình, bất giác quay người lại nhìn anh ta, đi theo sau anh ta là thêm hai cô gái về nữa, nghe bác quản gia chào mình anh ta liền gật đầu ừm một tiếng,

Tô Cảnh Nguyệt đang đứng nhìn anh ta, đột nhiên lúc này cô bị ảnh ta phát hiện mình đứng đấy, anh ta liền cười lạnh nói, "Cô ngủ đã quá nhỉ "

lời nói của anh ta bất chợt khiến cơn đau ở tim của cô mà nhói lên, đau lòng và tim cô đau lắm liền không thèm nói gì, sau đó quay đi nhanh chóng lên phòng của mình,

"A...aa um... Từ Tổng nhẹ nhẹ chút đi a em chịu không nổi a... "

Tô Cảnh Nguyệt đang ngồi vẽ mẫu thiết Kế quảng cáo cho một công ty, thì nghe tiếng rên rỉ ở đâu mà phát ra, anh liền biết hắn cho những cô gái MG đấy ngủ ngay bên cạnh phòng mình, tiếng rên càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to, Tô Cảnh Nguyệt không thể nào tập trung mà vẽ nữa, liền đưa tay cô lấy tai nghe của mình mà đeo vào,

Chín sát cái tai nghe lúc này nó chín là vị cứu tinh và bạn đồng hành với cô lúc nào vào buổi tối cô lại đeo vào, và hay nghe bài * Biển Xanh Vang Một Tiếng Cười * vì cô rất thích bài này, nghe nó mới khiến cô có thể mới tập trung mà làm việc,

Thoán thoán làm việc của cô cuối cùng cũng xong xuôi, nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn làm việc của mình cũng đã hơn 9h tối, anh cũng đã thấm mệt nhừ, lúc này cảm giác lại buồn ngủ liền ngáp một cái,

Nhưng lúc này cảm giác cơn thèm món cay, liền nhớ đến, lẩu cay Trùng Khánh, là món cô thích ăn nhất, vì vốn dĩ cô là người thích ăn cay, liền lúc này muốn đi ra ngoài để kím đồ ăn,

Lúc này cô mới đưa tay mình mà xoa xoa bụng mà nói, "Ài bé con, đói rồi sao, ra ngoài kím gì đó ăn nào"

nói xong mới tiến lại mà lấy Áo khoác để đi ra ngoài, vừa rón rén nhẹ nhàng mở cửa ra, lúc này cô mới giật mình vì nghe tiếng nói vang lên, "Làm gì đó, muốn đi đâu vào giờ này hả"

" Anh muốn gì đây" Tô Cảnh Nguyệt nhìn thấy anh ta mà cau mày nhìn anh ta nói,

Từ Hàn Phong nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, sau đó bước chân của anh ta tiến lại gần cô mà nói, "Tôi hỏi, cô muốn đi đâu giờ này, nói "

"Tôi đi đâu, cần anh quản sao, lo chuyện của tôi làm gì, sao không quay lại chuyện của anh tiếp đi chứ để ý tôi làm gì " Tô Cảnh Nguyệt lúc này cau mày mà đẩy hắn ra rồi đi qua người hắn nhanh chóng, vừa đi vừa nói,

Từ Hàn Phong lúc này đưa tay nắm lấy tay cô tức giận quát lớn, "Đứng lại, đừng nói cái giọng điệu đó với tôi, được nếu cô muốn thì tôi từ nay sẽ không quản chuyện của cô nữa"

Tô Cảnh Nguyệt quay mặt lại cười nụ cười khinh thường anh ta, sau đó mới nói những lời phủ phàng, "Vậy thì làm phiền anh, buông tay tôi ra và từ giờ đừng làm phiền đến tôi và tôi cũng sẽ không làm phiền gì đến anh"

Tô Cảnh Nguyệt nói xong liền hất tay anh ta ra, tuy cô ngoài lạnh lùng nói như thế nhưng bên trong đang rất đau lòng, mặt kệ dù gì anh ta cũng chẳng có tình cảm gì với cô, đành phải nói dứt khoác như vậy luôn đi,

Nghe được những lời lẽ phủ phàng của cô, khiến anh vô cùng tức giận mà quát lớn, "Được là cô nói đấy, từ giờ Trở đi cũng đừng có làm phiền cuộc sống của tôi "

"Phải, là cuộc sống của anh, vậy thì cuộc sống của anh làm ơn biết điều kêu những MG của anh mà... Mà... Haizzz" Tô Cảnh Nguyệt không kiềm chế cảm xúc mà nói một hơi, nhưng đến khúc cuối bất chợt ngừng lời nói lại, rồi thở dài một hơi rồi mặc kệ hắn mà sau đó bỏ đi nhanh chóng,

"Phu nhân muốn đi đâu giờ này vậy ạ, trời đã dần khuya rồi đấy " Chú quản gia đang bên dưới nhà liền nghe có tiến cãi nhau của hai người, bác ấy nhanh chóng đi lên lầu xem sao vừa ra từ phòng bếp thì lại thấy Tô Cảnh Nguyệt từ trên lầu mặt áo khoác mà đi xuống, chú quản gia là người có trách nhiệm trong coi hai người này nên lập tức hỏi cô,

Vừa nhìn thấy chú, sắc mặt của cô trở lại bình thường rồi tiếp lời chú, "Dạ giờ cháu ra ngoài để kím đồ cay để ăn ạ làm phiền Chú quản gia mở cổng cho cháu được không ạ "

Tô Cảnh Nguyệt lúc nãy còn chau mày vừa bước xuống liền nghe Chú quản gia hỏi, Tô Cảnh Nguyệt lập Nhẹ giọng mà trả lời chú, nói nào ngay Chú quản gia rất tốt với cô lắm, cô cũng rất thương chú quản gia này, từ khi về nhà này anh cứ mỗi ngày nói chuyện vui vẻ cùng với chú quản gia lắm nha,

"Đồ cay, sao lại muốn ăn đồ cay vào giờ này không tốt cho sức khỏe của phu nhân đâu" chú quản gia nghe những lời cô vừa nói, lập tức nhìn vào đồng hồ thấy đã gần hơn 9h đêm rồi sao cô lại muốn ăn đồ cay,

Tô Cảnh Nguyệt rón rén nhìn chú quản gia nói, "Nhưng cháu rất là muốn ăn lắm luôn ạ với cháu cũng hơi đói lắm ạ "

"Đói sao, cách đây mới hai tiếng phu nhân vừa ăn đây mà, với lại còn ăn rất là nhiều nữa, nhưng tôi để ý thì dạo này tôi thấy phu nhân cũng ngủ hơi nhiều thì phải"Chú quản gia cảm thấy ngạt nhiên mà cũng nghi ngờ cô nhìn cô mà hỏi,

"Có phải phu nhân..." chú quản gia thấy có gì đây sai sai với tình trạng sức khỏe của cô, và cũng bất đâu nghi ngờ, liền muốn hỏi những lời nói chưa hết, thì lại không muốn nói nữa, sau đó đẩy chuyện qua lời khác,

"Vậy thì phu nhân đừng đi, tôi biết nấu đồ cay và những món ăn cay, phu nhân cứ chờ tôi một lúc là được " chú quản gia lo cho Tô Cảnh Nguyệt vì giờ này đã hơn 9h rồi vẫn là không nên ra ngoài như vậy, rồi cũng là rất thích ăn cay cũng vừa hay chú quản gia cũng là người biết nấu đồ cay, nên chú sẽ làm cho cô,

Tô Cảnh Nguyệt nghe xong liền ngại ngùng không muốn làm phiền đến chú mà khách sáo nói, "Không ạ, vậy làm phiền chú quá"

"Không phiền nếu phu nhân đi giờ này tôi còn lo hơn " lúc có hai người thì điều là nói những hành động như người nhà vậy, và điều kinh ngạc hơn cô và chú điều là người cùng quê hương với nhau, nên chú quản gia rất thích cô ngay từ đầu,

Tô Cảnh Nguyệt tươi cười mà ngại ngùng nói, "Vậy làm phiền chú rồi ạ "

Hai người cứ thế mà trò chuyện cùng với nhau, sau một lúc chú quản gia cũng làm xong, "Phu nhân đừng khách sáo như vậy, này phu nhân mau ăn đi "

Tô Cảnh Nguyệt nhìn thấy thức ăn trên bàn vô cùng ngon, mà lịch sự nói,"Dạ cháu cảm ơn ạ"

cảm ơn chú xong lúc này cô mới đưa đũa lên mà gấp xem thử một miếng, thật sự ngon đến mức cô không còn lời để tả được,

Đang ăn thì lúc này cô mới phát hiện chú quản gia đang đứng nhìn, cô liền mỉm cười nói, "Mà chú ngồi ăn với cháu luôn đi ạ "

Chú quản gia thấy cô có ý tốt mời mình, nhưng chú lại lắc đầu nói, "Sức khỏe của tôi không tốt, không thể ăn đồ cay được nữa, thôi phu nhân cứ ăn đi, ăn xong còn đi ngủ ạ "

Tô Cảnh Nguyệt, nghe Chú quản gia sức khỏe không tốt, cô đột nhiên vô cùng buồn,

Tô Cảnh Nguyệt cảm thấy lời nói của chú khiến cô rất áy náy ngượng ngùng nói, Cháu xin lỗi, cháu quên mất ạ "

Chú quản gia nghe xong tất nhiên sẽ không trách cô rồi mà chỉ lắc đầu mỉm cười với cô, "Không sao đâu mà, Phu nhân mau ăn đi "

"Wa... Ngon thiệt ạ " Tô Cảnh Nguyệt vừa đưa lên miệng đã thấy ngon liền khen nứt nỡ,

Chú quản gia hài lòng với biểu hiện của cô, sau đó lên tiếng nói, "Ngon là được, ngon thì Phu nhân ăn nhiều vào đi nha"

Thế là ăn xong no nê đứng dậy, chú quản gia còn đưa ly nước cho cô uống nữa, Tô Cảnh Nguyệt liền đứng dậy mà cảm ơn và không quên chúc Chú quản gia ngủ ngon, xong chở về phòng mình,

"Bé con đi ngủ thôi nào, đợi mama tìm cách nói chuyện hai bên để ly hôn với baba con, thì hai ta sẽ tìm nơi nào đó sinh sống, dù gì baba con cũng không có tình cảm gì với mama, sợ sau này còn khổ cho con nên mama đã quyết định chỉ cần con là được"

Tô Cảnh Nguyệt bước vào phòng, leo lên giường, mà xoa xoa bụng mình vừa xoa vừa tâm sự với đứa bé trong bụng

"Cũng không biết, Con là bé trai hay là một bé gái đây, mama thì trai hay gái gì cũng được mà " Tô Cảnh Nguyệt cứ càng nói tâm sự với bé con, sau đó cảm giác liền chìm vào giấc ngủ khi nào,



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play