Bạch Tiểu Tiểu không nỡ nhìn hắn đau đầu liền thường xuyên mát xa cho hắn. Kĩ thuật của cô làm Mặc Dạ vô cùng thoải mái, hắn nhanh chóng trở nên mơ màng, khi đã sắp ngủ liền nghe thấy Bạch Tiểu Tiểu hỏi một câu: "A Dạ, sao Tiết tiểu thư lại đột nhiên về nước vậy?"
Mặc Dạ sửng sốt một chút.
Ánh đèn ngoài cửa xe lấp lánh sáng ngời, khuôn mặt Bạch Tiểu Tiểu lại ngược sáng, mờ ảo khó phân biệt.
Cô hỏi hắn: "Là vì anh đúng không, A Dạ?"
Trong xe có mùi nước hoa nhàn nhạt, Mặc Dạ không nói gì mà giang tay ôm Bạch Tiểu Tiểu vào lòng.
Trong yến hội làm cô đứng ngồi không yên này, Bạch Tiểu Tiểu thấy ánh mắt Mặc Dạ nhìn Tiết Tiếu Ngưng tràn đầy sự tán thưởng, thấy được sự phối hợp và ăn ý của bọn họ. Sự lo lắng trước kia chưa từng có lại đột nhiên ngoi lên, làm cho cô vừa nóng nảy vừa khủng hoảng.
Cô từng cho rằng chỉ cần có Mặc Dạ khẳng định và ủng hộ thì mình có thể bỏ ngoài tai tất cả lời bình luận, sự coi thường, yên tâm ở nhà chăm sóc gia đình, làm một người vợ hiền huệ, làm một bông hoa mềm yếu lại không sợ mưa gió. Nhưng nếu Mặc Dạ không yêu mình thì cô còn có cái gì chứ?
Cô không có cái gì cả.
Cô không thể mất đi Mặc Dạ.
* * *
Bạch Tiểu Tiểu biết Mặc Dạ có rất nhiều việc phải làm, nếu bình thường, cô sẽ ở nhà chăm sóc con, đọc tạp chí, đi tưới hoa, cứ như vậy một ngày liền trôi qua. Nhưng có lẽ là do mấy ngày nay không có con ở bên cạnh, chỉ có người giúp việc, quá mức cô đơn làm Bạch Tiểu Tiểu bắt đầu chủ động đi dạo phố mua đồ.
Khi Mặc Dạ quay về liền có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu đã thay quần áo mới chờ hắn.
"Dạo này thích ra ngoài vậy sao?" Mặc Dạ ôm cô hỏi.
Bạch Tiểu Tiểu liếc hắn một cái, nũng nịu nói: "Sợ anh không yêu em nữa, dù sao thì đàn ông đều thích cảm giác mới mẻ."
Mặc Dạ nắm lấy tay cô, cười khẽ: "Sao anh có thể không yêu em chứ?"
Lại là một cuộc vận động gay cấn giữa hai người.
Xong việc, Mặc Dạ vuốt sống lưng bóng loáng của Bạch Tiểu Tiểu: "Mấy ngày nay lại phải tăng ca, em không cần phải chờ anh về đâu, sẽ muộn lắm."
Bạch Tiểu Tiểu buồn rầu nói: "Là bị yêu tinh nhỏ nào câu đi chứ gì." Cô quay lại, cắn vào vai Mặc Dạ một cái: "Yêu tinh nhỏ tên công việc này, tại sao lại cứ cướp chồng của em vậy!"
Mặc Dạ không nói gì, chỉ là lấy tay vuốt tóc Bạch Tiểu Tiểu. Lúc này, cô vừa ngây thơ vừa quyến rũ: "Không thì, lại thêm một lần nữa đi.."
"Tiểu Tiểu, anh hơi mệt." Nhưng lần này Mặc Dạ lại từ chối cô.
Bạch Tiểu Tiểu bĩu môi, không để ý tới hắn: "Ai bảo anh suốt ngày tăng ca.."
Mặc Dạ chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cô nhưng Bạch Tiểu Tiểu lại không dễ nói chuyện như mọi lần, không chịu quay đầu lại.
"Anh chiều em quá nên em hư rồi đúng không." Mặc Dạ bất lực thở dài.
Bạch Tiểu Tiểu phản bác: "Ai bảo anh chiều cơ."
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Bạch Tiểu Tiểu bỗng nhiên vang lên. Mặc Dạ tay dài đang định cầm lấy thì Bạch Tiểu Tiểu đã nhanh tay cầm lấy điện thoại trước.
Bạch Tiểu Tiểu xoay người xuống giường, cười ranh mãnh: "Chuyện của con gái, anh không được nghe lén đâu đấy." Nói xong liền ra khỏi phòng, không đến mười phút đã tươi cười trở lại.
"Muộn thế này rồi mà ai còn gọi vậy?" Mặc Dạ thờ ơ hỏi.
Bạch Tiểu Tiểu cũng không định dấu giếm: "Tương Ngọc, bạn thân hồi đại học của em. Sắp tới cậu ấy phải tới thành phố A làm việc nên muốn mời em ăn cơm, thuận tiện nhờ em tìm bạn trai giúp cậu ấy."
Mặc Dạ có chút không vui nói: "Hai người đã lâu không liên lạc với nhau mà lần này cô ta lại chủ động như vậy, em đừng để bị lừa."
Bạch Tiểu biết Mặc Dạ đang nghĩ gì, cô ôm hắn, làm nũng: "Em không ngốc như anh nghĩ đâu, dù sao thì cũng từng là bạn. Anh yên tâm đi, chờ xong chuyện này thì em sẽ không liên lạc với cậu ấy nữa."
Câu trả lời này rõ ràng khiến cho sắc mặt Mặc Dạ dịu đi nhiều, dưới ánh đèn ấm áp, hắn ôm Bạch Tiểu Tiểu vào lòng, suy nghĩ mông lung: Bạn thân thời đại học sao.. hình như là một phóng viên có chút nổi tiếng?
+++
Ở thành phố A, thương hiệu P luôn là lựa chọn của người có tiền. Khi Bạch Tiểu Tiểu đang ở trong tiệm chọn cà vạt thì vô tình gặp phải Tiết Tiếu Ngưng.
Da trắng chân dài, nét mặt tươi như hoa.
Cô ta tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, áo sơ mi trắng và bộ âu phục màu đen, đôi chân thẳng tắp mặc quần ống rộng, đi giày cao gót giống như một nữ thần chiến thắng.
"Cô Bạch, thật là trùng hợp." Cô ta không hề tỏ ra xa lạ.
Thấy Bạch Tiểu Tiểu kinh ngạc, cô ta chớp chớp mắt: "Tôi là Tiết Tiếu Ngưng, chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
Khóe mắt Bạch Tiểu Tiểu hơi cong lên, cô đáp: "Hóa ra là cô Tiết."
Nhân viên hướng dẫn mua sắm thấy hai người quen nhau liền cười càng chân thành: "Cô Bạch, nếu cô chưa thể quyết định được thì có thể tham khảo ý kiến của cô Tiết."
Tiết Tiếu Ngưng không hề từ chối, cô ta cầm lấy một cái cà vạt đạt chấm trắng, nói: "Tôi thấy cái này cũng không tồi."
"Đây là phong cách cổ điển của cửa hàng, phối hợp với.." Nhân viên tiếp tục đề cử nhưng Bạch Tiểu Tiểu cũng không trả lời, thuận miệng nói: "Cô Tiết đi mua đồ cho bạn trai sao?" Cô thấy cô ta xách hai cái túi, đều là sản phẩm dành cho nam.
Tiết Tiếu Ngưng bĩu môi: "Tôi với bạn trai vừa quay lại, muốn mua cho anh ấy chút quà."
"Thì ra là vậy." Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, cuối cùng thì cô cũng chọn cà vạt, là cái mà Tiết Tiếu Ngưng vừa đề cử.
Tiết Tiếu Ngưng cũng cầm một cái: "Có lẽ bạn trai tôi cũng sẽ thích."
Bạch Tiểu Tiểu không nói chuyện nữa, không hiểu sao nhân viên bán hàng lại cảm thấy có chút lúng túng, cô ấy đưa Bạch Tiểu Tiểu đi tính tiền, muốn thoát khỏi bầu không khí kì quái này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT