Bình thường Bạch Tiểu Tiểu không thích tham gia yến hội, Mặc Dạ đều nghe cô. Nhưng dù sao lần này cũng là tiệc chúc thọ của bậc cha chú có quan hệ tốt với nhà mình nên không thể không đến. Mặc Dạ đã sớm chuẩn bị xong. Thấy người tạo hình đang chọn quần áo cho Tiểu Tiểu, hắn liền tự mình chọn một bộ lễ phục có chút gợi cảm cho cô. Ngày thường Tiểu Tiểu đã dễ xấu hổ, giờ còn mặc như vậy nên càng thêm xấu hổ. Đôi mắt thâm thúy của Mặc Dạ tràn đầy tình ý, hơi cười nói: "Tiểu Tiểu, tự tin chút, em như vậy trông rất đẹp."

Bạch Tiểu Tiểu nhìn mình trong gương toàn thân. Sau khi tỉ mỉ trang điểm xong cô đã rất xinh đẹp, kết hợp với bộ lễ phục màu champagne càng khiến cô thêm phần quyến rũ. Mặc dù đây không phải phong cách của mình nhưng Bạch Tiểu Tiểu cũng phải nói một câu rất đẹp.

Khi Mặc Dạ tự tay đeo cho cô một chiếc dây chuyền có giá trị không hề nhỏ, Bạch Tiểu Tiểu càng không muốn xa rời chồng mình: "A Dạ, anh đối với em thật tốt.". Ngôn Tình Tổng Tài

Mặc Dạ cưng chiều nhéo mũi cô: "Đồ ngốc, đó là đương nhiên."

Yến hội nhà họ Tiết có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, Bạch Tiểu Tiểu từ một cô gái nhà nghèo biến thành phu nhân tổng tài nên không biết rất nhiều lễ nghi, vì vậy chỉ có thể cố gắng ít nói, duy trì mỉm cười. Mặc Dạ còn phải đi giao lưu với những người khác nên Bạch Tiểu Tiểu chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh để ngồi, từ từ thưởng thức ly rượu chát mà mình uống không quen.

Tiết Tiếu Ngưng đẩy ông Tiết đi ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô ta.

Tiết Tiếu Ngưng giống như là một bó hồng nóng cháy, một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô ta cũng đều rất quyến rũ. Một người đẹp như vậy có thể trở thành tổng giám đốc của công ty nhà họ Tiết, thành thạo đối mặt, nói chuyện với mọi người thật sự làm cho người ta tâm động nhiều hơn là bội phục.

Sau khi trò chuyện với mấy đối tác làm ăn quan trọng, Mặc Dạ liền tìm bóng dáng của Bạch Tiểu Tiểu trong đám người, vô tình nhìn thấy Tiết Tiếu Ngưng đang nở nụ cười xinh đẹp, Mặc Dạ liền gật đầu mỉm cười, bên kia cũng cười đáp lại hắn. Bạch Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy hai người bọn họ vô cùng ăn ý, mặc dù nó chỉ là do mình suy nghĩ nhiều nhưng Bạch Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được mà chua sót.

"Tiểu Tiểu, chỉ có một mình em ở đây sao?" Chu Tử Đình đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Tiểu. Trong đôi mắt thâm thúy của anh ta là bóng dáng vừa thẫn thờ buồn lòng vừa yếu đuối đáng thương của Bạch tiểu Tiểu, nhìn thôi đã khiến người khác muốn bảo vệ cô.

Dù sao thì cũng là người trong một vòng tròn, Chu Tử Đình ở đây cũng là điều bình thường. Bạch Tiểu Tiểu nén lại sự buồn bã, ngại ngùng mở miệng chào: "Không phải, A Dạ cũng ở đây, Tử Đình, dạo này anh vẫn sống tốt chứ?"

Chu Tử Đình có gương mặt phong lưu, ra vẻ u buồn cũng khiến người ta rất đau lòng, anh ta cố nén nhìn Bạch Tiểu Tiểu: "Không có em, sao anh có thể sống tốt chứ?"

Bạch Tiểu Tiểu có chút áy náy và lúng túng: "Thật sự rất xin lỗi.."

Chu Tử Đình còn muốn nói gì đó nhưng Mặc Dạ đã khó chịu đi tới chỗ bọn họ nên đành kết thúc câu chuyện: "Hôm nay em rất đẹp, anh rất thích."

Mặc Dạ tới rất nhanh, hắn kéo Bạch Tiểu Tiểu vào lòng ngực, không chút khách khí nói với Chu Tử Đình: "Chu tiên sinh, Tiểu Tiểu không phải đối tượng mà anh nên lấy lòng, mời đi."

Bạch Tiểu Tiểu biết Mặc Dạ đang ghen, dù sao thì hắn đã sớm nói với cô: Chu Tử Đình không phải là người tốt đẹp gì, cách xa anh ta một chút.

Tuy rằng lời này xen lẫn cảm xúc cá nhân nhưng hắn thật sự là không muốn cô quá gần gũi với người khác. Bạch Tiểu Tiểu không thể sửa nổi cái tính thích ghen tuông linh tinh này của Mặc Dạ nên đành nhẹ giọng giải thích nửa ngày sắc mặt hắn mới tốt hơn: "Tiểu Tiểu, em là của một mình anh." Bạch Tiểu Tiểu chỉ có thể gật đầu nói phải.

Tiết Tiếu Ngưng tự nhiên hào phóng bưng ly rượu tới nói chuyện cũ, Mặc Dạ cũng nhanh chóng khôi phục bình thường, thậm chí lộ ra vài tia dịu dàng hiếm có, giới thiệu Bạch Tiểu Tiểu với Tiết Tiếu Ngưng một lần nữa.

Bạch Tiểu Tiểu giương mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt Tiết Tiếu Ngưng không ngừng rà quét thân thể cô, trong đó chứa đầy sự hài lòng mà Bạch Tiểu Tiểu không hiểu nổi. Cô ta hơi cúi người, nói khẽ vào tai Bạch Tiểu Tiểu: "Bạch tiểu thư mặc bộ này trông rất xinh đẹp." Nhìn khuôn mặt hoang mang của Bạch Tiểu Tiểu, cô ta liền nở nụ cười quay sang giả vờ hờn dỗi nói với Mặc Dạ: "A Dạ, anh sướng thật đấy." Mặc Dạ biết cô ta đang trêu hắn, không biết làm sao đành ho khan một tiếng: "Tiết tiểu thư, Tiểu Tiểu rất nhát gan, em đừng có cười em ấy."

Hai người nói mấy câu về tình trạng gần đây rồi lại nói đến công việc. Bạch Tiểu Tiểu biết Tiết Tiếu Ngưng đang phụ trách một số sản nghiệp của nhà họ Tiết ở nước D, có nhiều hạng mục hợp tác với nhà họ Mặc, bây giờ cô ta trở về lại tiếp tục phụ trách công việc tiếp xúc với nhà họ Mặc ở trong nước.

"Lâu lắm rồi mới quay về nên hai ngày nữa em định đến thăm dì một chút." Tiết Tiếu Ngưng không nhịn được xúc động: "Hy vọng sẽ không quấy rầy hai người."

Mặc Dạ cười lắc đầu: "Sao lại là quấy rầy chứ, mẹ mà thấy em thì nhất định là sẽ rất vui vẻ."

Hai người nói chuyện không lâu lắm liền tách ra. Bạch Tiểu Tiểu rũ mắt, yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Yến hội lần này cũng không khác mọi lần mấy, khi kết thúc đã gần chín giờ. Có lẽ là phải trò chuyện với quá nhiều người nên vừa lên xe, khuôn mặt Mặc Dạ đã đầy vẻ mệt mỏi.

Bạch Tiểu Tiểu xoa nhẹ hai huyệt thái dương của hắn, hỏi nhỏ: "Không thoải mái sao? Lại đau đầu rồi phải không?"

Mặc Dạ nhắm hai mắt: "Đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu."

Mặc Dạ mắc bệnh đau đầu khi vừa mới tiếp quản công ty, khi ấy Mặc thị đã có khuynh hướng đi xuống dốc, có rất nhiều việc phải làm. Mặc Dạ thường xuyên thức đêm, sau đó theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu, cái danh "tổng tài thâm tình" đã giúp Mặc thị lấy được không ít sự chú ý, hắn có cơ hội thở dốc, cũng không còn vất vả như trước nên bệnh đau đầu cũng đỡ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play