Bình Minh và Hoàng Hôn

Hoàng Hôn và Bình Minh.


8 tháng


Mọi đứa trẻ đến khoảng bốn năm tuổi gì ấy sẽ bắt đầu ký ức của mình. Nhưng ký ức của tôi chỉ bắt đầu vào năm mười tuổi, vì mọi thứ trước đó tôi thật cũng không còn nhớ nữa rồi.

Khi vừa tỉnh lại chỉ luôn nhìn thấy một người, mọi người bảo người đó là mẹ tôi, có thể là thật. Tôi không biết ba đã đi đâu mà mẹ lại biến thành như thế này, chẳng khác gì một cái xác không hồn. Bà chỉ thường ngồi một góc, một lúc khóc, một lúc cười, đến cả em gái mới ba tuổi của tôi bà cũng không quan tâm.

Có một chú thường hay đến cho chúng tôi đồ ăn ngon, chú lại càng yêu thích tiểu Mai, thường sẽ chọc con bé đến nó cười khúc khích không ngừng.

Chú ấy là một người tốt, chú Dương rất tốt.

***

Mười hai tuổi, khi đi học về, lần đầu tiên tôi nghe mẹ gọi một tiếng tiểu Minh, bà chỉ khóc không ngừng, vẫn là nói không rõ ràng, cứ nhắc đi nhắc lại tên một người - Lệ Quỳnh.

Lệ Quỳnh - Tôi nghe từ miệng chú dương mới biết được người phụ nữ đó là người phụ nữ muốn cướp lấy ba tôi khỏi mẹ tôi, lại càng muốn giết mẹ cùng anh em tôi.

Dù sau đó bà ta bị quả báo, đã sớm chết nhưng vì thế mà ba tôi cũng vì bà ta mà chết, lại khiến tôi như bây giờ mất ức, em gái tôi tuổi còn nhỏ lại không có ai thương yêu.

***

Mười bốn tuổi, tôi cũng không thể cứ phụ thuộc vào chú Dương, không muốn học nữa, cả ngày lẫn đêm đều cố gắng làm. Chú Dương biết được cũng có thể bất lực mà nhìn.

Mười lăm tuổi, lần đầu tôi cảm thấy tim loạn nhịp, bởi vì một người, mà lại là người cùng giới.

Lý Ánh Dương, chính là ánh sáng đời tôi, anh giống tôi đều chỉ mới mười lăm tuổi nhưng danh tiếng đã ở cấp bậc thế giới. Là Thiên tài piano cùng toán học. Thế nhưng anh lại từ bỏ mọi lời đề nghị của nhiều trường học lớn trên thế giới, anh chính thức bước chân vào showbiz làm một tân sinh.

***

Có lẽ người ta nói tình đầu thường khắc cốt ghi tâm, dù là tương tư như tôi cũng như thế.

Khắc cốt - ghi tâm, đối với tôi người đó lại là con trai của kẻ thù.

Chú Dương khi nhìn thấy hình Ánh Dương trong phòng tôi liền tức tối không nhẹ. Mãi đến hôm sau chú mới nói với tôi Ánh Dương là con trai của Lệ Quỳnh. 

***

Hận sao? Chắc chắn là có, tôi không phải là một vĩ nhân hay thần tiên. Em gái và tôi không phải sống khổ sở thế này vì mẹ anh ta, thế mà tại sao anh ta vẫn được sống trong hạnh phúc, được mọi người tung hô chứ, tôi không cam tâm.

Hai mươi mốt tuổi, tôi từ một diễn viên quần chúng lên được vai nam phụ. Sau đó cũng được mọi người bắt đầu biết đến.

Lúc đầu đi diễn cũng vì kiếm tiền, nhưng sau khi nhìn Ánh Dương tâm tôi lại có chút loạn. Tôi chỉ có thể nói với lòng mình chỉ muốn trả thù mà thôi. Chỉ vì một chút, một chút về sao sẽ cho tiểu Mai được cuộc sống như Ánh Dương bây giờ.

***

Không nghĩ tới Ánh Dương lại đến tìm tôi trước, còn nói gì là bạn học! Thực nực cười, tôi cũng thật sự không nghĩ ra mình có quen anh ta trước đây đâu.

Nói với chú Dương, ông liền cho tài xế của mình giả làm bạn trai cùng tôi tiến vào nhà Ánh Dương. Ông nói thực sự không yên tâm khi để tôi đi một mình.

Tôi nói với Mạc Từ giả vờ đánh tôi để lấy lòng thương của Ánh Dương, anh ta thật sự đã tin.

Tôi có nên vui mừng không? Vì đã tiếp cận được anh ta, hay tôi nên vui mừng vì hình như anh ta cũng có chút để ý đến tôi.

***

Tôi nhìn thấy kịch bản "Tửu Thần" trong phòng Ánh Dương, tôi liền không tiếc mọi cách lấy được vai nam thứ.

Ba tháng, chính là tôi cũng không thật sự nhiều cảnh, chỉ là ở đến cuối phim nên vẫn cũng thường ở cùng mọi người.

Mỗi ngày đều nhìn thấy Ánh Dương mệt mỏi nhưng vẫn sẽ cười với tôi, vẫn quan tâm tôi. Ý nghĩ ngừng trả thù đã vơi đi lúc nào không hay.

Có một lần Ánh Dương ngất lúc quay phim tôi mới biết anh ấy bệnh tim bẩm sinh. Từ lúc đó ý nghĩ trả thù của tôi thật sự đã không còn nữa rồi.

Sau khi kết thúc quay phim đã muốn rời đi, tôi sợ mình không đủ sức đối mặc với Ánh Dương. Chuyện mẹ anh ấy làm tại sao lại áp đặt lên người anh ấy chứ.

***

Ba tháng này kết thúc, trước khi rời đi một ngày tôi lại nhận được tin mẹ tôi tự tử. Rõ ràng những năm này bà rất tốt, vì sao còn muốn rời bỏ anh em tôi chứ.

Nhìn mẹ nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò cùng hốc hác. Lại nghe y tá nói trước khi bà cắt ty từng nhìn thấy Ánh Dương ở trên ti vi. Lúc nói mơ vẫn gọi tên Lệ Quỳnh rồi khóc.

Mẹ tôi, người phụ nữ đáng thương, tại sao bà lại khổ thế này chứ.

***

Quay trở lại nhà của Ánh Dương, tôi nhận được tin nhắn của chú Dương hỏi tôi còn muốn tiếp tục không. Tôi không lưỡng lự mà đồng ý, bởi vì mẹ tôi bà nên được yêu thương mới phải.

Tôi biết Ánh Dương thích tôi, như thế tôi liền nhờ chú đi phong sát chính mình, chỉ vì một ý nghĩ - muốn làm nhục Ánh Dương. Không phải mẹ anh ta chính là người quyến rũ chồng người ta sao? Vậy anh ta có giống mẹ mình không? Thật sự vô sỉ như thế sao?

***

Chính là khi nhìn thấy Ánh Dương leo lên giường của chú Dương, tôi cứ nghĩ mình sẽ hạnh phúc lắm mới phải, nhìn thấy anh ấy nằm dưới thân chú Dương vẫn cắn chặc răng không để phát ra âm thanh nào, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Tôi nhìn thấy Ánh Dương đẩy chú Dương ra rồi chạy vào nhà vệ sinh, khi đi còn cầm theo lọ thuốc của anh ấy.

Anh ấy phát bệnh sao? 

Tim đau sao? Anh ấy rất đau sao? Tại sao tôi lại có cảm giác mình là người bị bệnh tim mới đúng. Mà thuốc của tôi đã không còn bên cạnh tôi rồi.

Tôi không muốn lại nhìn thấy cảnh này nữa, bước mỗi bước chân đều cảm thấy hít thở có chút không thông. Rõ ràng tôi nhìn thấy anh ấy như thế đáng lẽ ra phải nên vui mới đúng, video cũng đã quay rồi, lúc này cầm nó trên tay tôi lại thấy nó thật nóng, tôi có thể kết thúc sao? Chỉ cần Ánh Dương thân bại danh liệt tôi liền rời đi thật sao? Tôi cũng không biết mình có cam tâm không?

***

Ở quán bar uống suốt một đêm, chính là tôi cũng không biết vì sao mình về nhà được, về đến nhà tôi liền nhìn thấy Ánh Dương ở trên giường, chính là tôi nghĩ như thế.

Nhưng khi người đó cất tiếng gọi tôi, tôi liền biết được là không phải - Mạt Từ, là tên nhóc ngày nào cũng muốn nằm dưới thân tôi.

Hoàn toàn không có chút hứng thú, liền muốn xuống giường không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng mở cửa nhà. Vốn dĩ tư thế kia của tôi cùng Mạt Từ đã cực kỳ mờ ám rồi, cả hai cũng không mặc gì nữa. Chỉ như thế thôi tôi đã thấy Ánh Dương nổi nóng xông vào đánh Mạt Từ rồi.

Nhìn thấy Ánh Dương về phòng, tôi cũng về phòng dọn đồ. Trước khi đi chính là muốn nhìn anh lần cuối, không nghĩ tới Ánh Dương chỉ thiếu một chút nữa đã rời xa tôi mãi mãi.

Sợ hãi? Là thế này sao? Cảm giác bất lực cùng bất an còn khi nhìn thấy mẹ của mình nằm trên giường bệnh, là sao chứ? Tôi điên rồi sao? giờ còn lưu luyến kẻ thù của mình.

***

Sau khi tung ra video, tôi muốn từ bỏ, tôi cũng nghĩ mình thực sự từ bỏ mọi thứ được, chỉ toàn tâm toàn ý lo cho tiểu Mai.

Chỉ là sao một tuần đó tôi lại nghe từ miệng người mà tôi tin tưởng nhất nói những lời tàn nhẫn nhất.

Nếu không phải tôi đứng trước cửa phòng mẹ có phải cũng sẽ không biết được sự thật này không?

***

Mẹ tôi và mẹ Ánh dương vốn dĩ là bạn bè.

Khi tôi lên năm tuổi liền chuyển đến gần nhà Ánh Dương, chính là hai năm ở đó mẹ tôi đã thật sự thích ba Ánh Dương, tiểu Mai là kết tin của hai người bọn họ. Sau đó chúng tôi chuyển nhà đi, ba mẹ cũng luôn luôn bất hòa.

Đến năm mười tuổi, chính là lúc ấy ba thực sự đã không chịu nổi nữa, ông không muốn sống với mẹ, không muốn nhìn thấy anh em chúng tôi nữa.

Ông lại không cam tâm khi nhìn thấy ba mẹ Ánh Dương vẫn có thể hạnh phúc khi ông ấy và mẹ đã rạn nức từ lâu.

Ông chính là như thế liền ra một quyết định điên rồ, muốn giết chết ba mẹ Ánh Dương.

Có lẽ mọi đều ông đều đúng, ngoại trừ một chuyện đó là hôm đó tôi có ở trên xe mà thôi.

***

Nếu nói về người thật sự đáng hận trong chuyện này là chú Dương, ông ta chính là đứng sau tất cả mọi chuyện. Vì muốn có được mẹ Ánh Dương mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, khi không có được bà liền kiên quyết phá bỏ.

Cũng như việc ông bỏ thuốc cùng gài bẫy mẹ tôi cùng Ba Ánh Dương, nếu không hai người đó lại làm tới mức ấy sao?

Vậy mà còn trơ trẽn nuôi anh em tôi, tự cho mình là người cao thượng nữa chứ.

Ông ta xem tôi như một công cụ để ông ta trả thù Ánh Dương , ông ta là một tên hèn hạ, vô sỉ.

Muốn dùng tôi mà không trả giá sao? Cũng không dễ như thế đâu.

***

Một năm, tôi chính là dùng thời gian ngắn nhất có thể cho phép để tìm ra chứng cứ đưa tên khốn nạn họ Dương ấy vào tù.

Chỉ như thế tôi mới có thể chân chính đối mặt với Ánh Dương, chỉ như thế tôi mới có thể cảm thấy mình bớt một chút áy náy với anh ấy.

Chính là dùng một phương thức như người bạn thông thường để nhắn cho anh ấy, tôi chính là sẽ không để anh ấy rời khỏi tôi nữa.

Chỉ một đoạn ngắn nữa thôi, nhưng trước mặt tôi tiền có một chiếc xe tải đâm thẳng vào xe tôi. Có lẽ lần này tôi thất hứa thật rồi.

Xin lỗi, Ánh Dương của tôi. Anh thường nói tôi là ánh bình minh rực rỡ nhưng anh không biết rằng anh cũng là ánh sáng đời tôi. Dù chỉ là ánh sáng của hoàng hôn cũng muôn vàng rực rỡ.

***

"Này nhóc, cậu bị mấy tên kia ức hiếp à, anh đây sẽ thay cậu báo thù".

"Này nhóc, cậu bằng tuổi tôi à, dáng người cậu nhỏ hơn, gọi tôi là "anh" đi, tôi sẽ chiếu cố cậu".

“Tiểu Minh, sao này cậu muốn làm gì?”

- Tiểu Minh muốn làm diễn viên nên mình cũng sẽ làm diễn viên, mãi ở bên cậu.

Chính là như thế, từng có một người như thế quan tâm đến tôi, trước khi chết cũng đã nhớ ra người đó rồi, thật là tuyệt.

***

Khi tỉnh lại thấy mình toàn thân đầy máu đang nằm trên giường, chính là lúc ấy có một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay tôi, khuôn mặt lại trắng bệch. 

Anh rõ ràng hình như rất mệt, thấy tôi tỉnh lại có lẽ vui mừng mà dẫn đến phát bệnh. Anh liền như thế mà ngất trước mặt tôi.

Một tuần sau tôi mới biết, khi đó anh chính là phát bệnh, được người đưa vào cấp cứu, nếu như không phải lúc ấy tôi được đưa vào, có phải hay không anh ấy sẽ không có chút lưu luyến mà rời đi.

- Tôi bị tai nạn cũng có phúc ấy nhỉ.

Phúc, thực sự là có một phúc tin là Ánh Dương bên cạnh, nhưng cái họa thật sự cũng có một cái - Đôi chân này của tôi thật sự bị phế thật rồi, cả đời này chỉ có thể ngồi xe lăn.

Đau lòng, tuyệt vọng mỗi thứ đều có một ít, nhưng mỗi lần nghĩ tới ý nghĩ kết thúc mạng sống này thì liền có người nào đó với cái kiểu sẽ chết theo chồng vậy.

***

Chúng tôi sống với nhau mười năm, anh ấy đánh piano, tôi viết sách. Bệnh tình anh ấy cũng đã ổn định đi rất nhiều. Cuộc sống như thế nhàn nhã, đến khi tôi quyết định nói rõ chuyện về video với anh ấy.

Lúc đó đúng như Tôi nghĩ Ánh Dương liền phát bệnh, cả tháng tiếp theo đều không gặp tôi. Đến khi tôi chịu hết nổi nữa, lại càng sợ anh ấy cứ thế bệnh lại tái phát mới nhờ Tiểu Mai khuyên giải.

Không nghĩ tới con bé nói chuyện đó Ánh dương đã biết từ lâu rồi, nếu có chỉ sợ là do Ánh Dương sợ tôi ghét bỏ nói anh ấy không xứng với tôi mà thôi

***

Chàng trai ngốc này, tại sao có thể như thế chứ, chính là tôi có lỗi, là tôi xấu xa với anh ấy, vì sao anh ấy lại cảm thấy mình không xứng chứ.

Chàng trai ngốc này, em yêu anh, một ngày, một tháng, một năm, một đời này, em nguyện yêu anh - Ánh Dương của em.

Hoàng Minh bút ký.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play