Bình Minh và Hoàng Hôn

Bình Minh và Hoàng Hôn


8 tháng


“Tiểu Minh, sau này cậu muốn làm gì?”

"Mình muốn làm diễn viên, là một diễn viên được mọi người tán thưởng, yêu mến".

-Tiểu Minh muốn làm diễn viên nên mình cũng sẽ làm diễn viên, sẽ mãi ở bên cậu.

Năm tuổi, chính là như thế tôi có một ý niệm sẽ mãi ở bên cạnh Tiểu Minh âm thầm bào vệ cậu.

***

“Cậu phải đi thật sao? chúng ta sau này còn gặp lại không?”

Bảy tuổi, tôi mới biết mình phải xa tiểu Minh, tôi không đành lòng cũng không cam tâm, chạy từ trường về nhà một mạch, đến thở cũng không kịp mà chỉ có thể nhìn lướt qua Tiểu Minh, cũng không nghe thấy câu trả lời của cậu ấy.

- Tim tôi đau, Tiểu Minh…

***

“Người bên đó là ai?”

Tôi hỏi trợ lý bên cạnh để chắc chắn ý nghĩ của mình, tôi không chắc lắm, mười lăm năm rồi tôi thực sự không nắm chắc người ở bên đó là Tiểu Minh của tôi.

Trợ lý của tôi lại có chút khinh bỉ chỉ về phía cậu nói:

"Hoàng Minh, chỉ là một diễn viên mới vào nghề, còn giả thanh cao cái gì, không những vậy còn dám di rêu rao là bạn của anh, hỏi có đáng ghét không chứ? Một diễn viên mới còn muốn bắt quan hệ với ảnh đế như anh, thật nên nằm mơ đi".

"Cậu thấy thực sự là bạn tôi, chỉ là lâu lắm rồi không gặp mà thôi".

Muốn bước về phía cậu ấy nhưng lại không dám, lại càng không có chút sức lục nào cả, tim tôi lại đau, nhưng lần này có lẽ do nó quá hạnh phúc vì được gặp lại cậu ấy.

***

"Cậu từ hôm nay cứ ở nhà tôi đi, có cần gì cứ nói".

Tôi chính là mất ba ngày mới có thể dưa cậu ấy về đây, nhưng không chỉ cậu ấy mà còn thêm một người nữa - Bạn trai của cậu ấy, Mạt Từ.

Lúc này tôi mới chân chính biết được Mạt Từ mới là người truyền ra tôi và Tiểu Minh có quan hệ, thật sự rất đáng nực cười.

Tôi không thích anh ta, anh ta lúc nào cũng lỗ mãng đánh chửi Tiểu Minh, có lúc tôi không tự chủ được chính mình mà muốn giết anh ta.

Nhưng, nếu tôi thực sự làm thế Tiểu Minh thật sự có thể giết tôi mất.

***

Hôm nay tôi thấy tiểu minh đi casting một vai nam thứ của Tửu Thần mà tôi vừa mới nhận vai nam chính. Được diễn cùng cậu ấy tôi thật sự rất thích, rất hạnh phúc.

Phim quay mất ba tháng, tôi cả ngày cùng đêm được ở cùng cậu ấy thật sự rất vui.

Nhờ Tửu Thần cậu ấy bắt đầu được nhiều người bước đến, kể cả Dương tổng - người luôn muốn có được tôi.

Tôi không biết vì sao ông ta biết tôi thích cậu ấy, nên tìm đủ mọi cách khiến tôi khổ sở hơn.

Tiểu Minh bị phong tỏa mọi thứ, Dương tổng chỉ gửi cho tôi một tin, nói trừ phi đến chỗ ông ta, không thì Tiểu Minh chỉ có thể tiếp tục bị phong sát. 

Tiểu Minh còn mẹ già và em gái chỉ mới mười lăm của cậu ấy, cậu ấy không nên vì tôi mà như thế - tôi không đáng.

***

Dương tổng ông ta không hổ là một tên biến thái, chỉ là ở với một đêm lại có thể khiến tôi phát bệnh đến hai lần.

Khi về đến nhà lại nhìn đến hai người người kia vần đang ân ái, một cỗ tức giận không thể ngừng lại được.

Tôi vì cậu ấy mà như thế này, cậu ấy còn có thể ở đây với tên chỉ biết ăn bám này sao?

Tôi chính là cũng không thèm quản thân thể đang đau đớn đến phản khán của mình, xông vào đánh Mạt Từ một trận.

Tôi không biết vì sao mình về đến phòng sau đó, cả người vô lực làm tôi chỉ muốn ngủ một giấc mà tôi.

Một giấc ngủ chính là ba ngày, khi tỉnh lại không nghĩ tới lại ở bệnh viện, trợ lý của tôi vừa nhìn thấy tôi tỉnh lại nước mắt lại rơi lã chã không ngừng.

Tôi sốt những ba ngày này, chính là hơn 41 độ bác sĩ nói tôi không có việc gì đã là kỳ tích rồi.

Chính là trong ba ngày này Dương tổng cư nhiên dám tung ra video tối hôm đó của tôi, lại trong ba ngày Tiểu dương đã cùng Mạt Từ rời khỏi nhà, rời khỏi tôi.

Đau lòng sao? Tôi đã không còn quan tâm nữa rồi.

Bác sĩ nói tôi vì ba ngày này vẫn không ngừng sốt nên tim của tôi yếu đến mức có thể ra đi bất cứ lúc nào rồi.

Ông ta lừa quỷ à? Người mà tôi thích đã rời xa tôi nhưng tôi còn chưa có chết được đây này. Mà chết thật thì đã sao chứ? Ba mẹ đã mất năm mười tuổi, cậu hai năm trước cũng đã qua đời, tôi chết rồi cũng được xem như là giải thoát đi.

***

Một năm này tôi chính là từ ảnh đế biến thành nỗi nhục nhã trong mắt người khác, cũng là ánh đèn đã cạn dầu chỉ đợi cơn gió thổi qua là có thể vụt tắt.

Một năm này Tiểu Minh đã thực sự nổi tiếng, nổi tiếng hơn cả tôi của trước đây. Tên Mạt Từ kia cũng không ở bên cậu ấy, có lẽ chia tay rồi, thật tốt, thật thật tốt a~~~

“Ánh Dương, dạo này cậu khỏe không? Chúng ta có thể gặp nhau không?”

Đây chính là lời mà Tiểu Minh sau khi gọi cho tôi nói như thế.

Tôi lại cố tình ăn mặc thật đẹp, lại cố trang điểm cho khuôn mặt nhợt nhạt như quỷ của mình, còn sức nước hoa nồng nặc để áp chế đi mùi thuốc khử trùng trên người mình.

Bây giờ tôi mới nhận ra mình không chỉ ghê tởm trong mắt người khác mà còn đáng nhục thế này.

Tôi là gì chứ? Bây giờ còn có tư cách gặp cậu ấy sao? Nếu Hoàng Minh là ánh bình minh vào sương sớm, tôi chỉ là hoàng hôn sớm đã tàn mà tôi.

***

Tim tôi nhói lên từng hồi, có lẽ lần này đến gặp Tiểu Minh lần cuối tôi cũng không có nữa, xin lỗi cậu là Ánh Dương này đã thất hứa - tạm biệt cậu ánh bình minh của tôi.

                                                                                                  Ánh Dương tuyệt bút.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play