Động tĩnh bên ngoài đã sớm đưa đến chú ý của rất nhiều tu giả đại quốc.
Thấy Dương Diệp cầm kiếm mở đường, ngàn binh sĩ Bắc Vương Quân vây quanh Sở Ninh cùng tiến vào, đám tu giả dọc đường thấy vậy thì hoảng sợ né tránh. Đại Hạ Bắc Vương! Sao hắn còn sống!?
Dù trong lòng có oán, nhưng không một ai dám ngăn cản.
Khí thế của Đại Hạ Bắc Vương quá mạnh mẽ, lập. Siêu Phàm Cực Cảnh, không phải Động thì không thể chiến.
“Người anh em Bắc Vương!”, Hạng Bàng đuổi theo, khóc không ra nước mắt.\
Cái tên Mãnh Nhân này thật sự không sợ rắc rối ư?
Đằng sau có 30 vị Động theo đuôi, vậy mà còn dám đi trêu chọc Động khác?
Trong Tân Tú Lĩnh là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Nơi đây có Thuật Sư tụ tập, Siêu Phàm tề tụ, đồng cỏ xanh mướt, bóng cây râm mát, còn có tiên hạc nhẹ nhàng nhảy múa.
Trên một bệ đá lơ lửng giữa không trung, có 16 vị hùng chủ sinh mệnh triêu khí bừng bừng ngồi xếp bằng quanh một cái bàn tròn, thích ý chỉ điểm giang sơn.
Hội nghị Tân Tú đỉnh cao!
Đối với những đại quốc trong liên minh, hội nghị trao đổi tài nguyên cũng là sự kiện trọng đại để bọn họ trao đổi kinh nghiệm võ đạo.
Khi bóng dáng Sở Ninh xuất hiện, toàn trường yên tĩnh, vô số ánh mắt đổ dồn về phía này.
“Đại Hạ Vũ Triều không có được một vị hùng chủ có thể ngồi cùng bàn với chúng ta, cớ sao lại mạnh mẽ xông vào, còn g iết chết Siêu Phàm của Bạch Lộc Vũ Triều ta?”, trên bệ đã lơ lửng, một nữ tử từ từ đứng dậy.
Bà ta là một phu nhân xinh đẹp, dung nhan kiêu sa, quý phái, một thân quyền quý. Đây chính là một nữ hùng chủ, cũng là người chưởng quản Bạch Lộc Vũ Triều.
Bạch Lộc Võ Chủ.
Bà ta đang chất vấn Hạ Giang, đồng thời cũng đang chất vấn Đại Hạ Bắc Vương!
“Đại Hạ Vũ Triều ta có Bắc Vương là Tân Cực Cảnh, vậy còn chưa đủ sao?”, Mộc Trạch oán hận hỏi.
Nếu không bởi Bạch Lộc Võ Chủ bày mưu đặt kế thì sao Đại Hạ lại bị làm khó làm dễ, phải chịu nhục nhã thế chứ?
“Tân Cực Cảnh?” Bạch Lộc Võ Chủ cười khẩy: “Siêu Phàm Cực Cảnh quả thực không tệ, nhưng phóng mắt khắp các linh thổ đại quốc, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì”.
“Như Ngọc Lãng của Bạch Lộc Vũ Triều ta, hắn cũng nhập Siêu Phàm Cực Cảnh”.
“Sau chuyến đi đến bí cảnh Hóa Long, nói không chừng còn có thể nhập Siêu Phàm Nhị Cực nữa đấy!"
Vù.
Bạch Lộc võ chủ vừa dứt lời, một luồng sáng âm u đột nhiên phóng thẳng đến, hóa thành một thanh kiếm sắc bén cắm trên bệ đá, thân kiếm lay động, phát ra từng tiếng ngân vang.
“Đây là binh khí của Ngọc Lãng”.
Bạch Lộc Võ Chủ sợ run, giọng bà ta the thé: “Sao nó lại ở trong tay ngươi?”
“Hắn động vào người của ta, nên đã chết rồi!”
“Đồng thời, Bạch Lộc Vũ Triều cũng sẽ đối mặt với tai ương diệt quốc!”
Sở Ninh âm u nói. Bạch Lộc Vũ Triều có thể xếp hạng thứ 80 trên Thanh Châu Đại Quốc Bảng, thân là Bạch Lộc võ chủ, đương nhiên thực lực bà ta không kém.
Tuy nhiên, sinh mệnh triêu khí cũng chỉ mạnh hơn Nghiêm Thông một ít.
Còn mười lăm vị chủ nhân của các đại quốc còn lại, chấp nhận để Bạch Lộc Võ Chủ cầm đầu thì càng không đáng để hắn phải quan tâm.
“Gì hả?”, những lời hung hãn này khiến toàn trường im phăng phắc, rất nhiều người đứng dại ra.
Đại Hạ Bắc Vương quả thực điên cuồng.
Giết thiên kiêu của Bạch Lộc Vũ Triều, lại còn dám lớn giọng nói diệt Bạch Lộc đại quốc?
Hắn tưởng đây là nơi nào?!
“Các ngươi lấn lướt Đại Hạ ta, xem nhẹ Đại Hạ ta, cũng bởi vì Đại Hạ không có Động tọa trấn”.
“Vậy thì ta sẽ ở ngay trước mặt các ngươi tiến vào Động, đến lúc đó, ta sẽ lại hỏi, quy tắc của nơi này nên do ai định đoạt!”
Sợi tóc Sở Ninh tung bay, hắn ngước nhìn trời: “Chư vị, một đường khổ cực rồi, xuống chiến một trận đi thôi”.
“Có cường giả theo chân Bắc Vương đến?”
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp bốn phía trong Tân Tú Lĩnh, mọi người phát hiện tầng mây phía trên đã sớm bị xé rách, tầng tầng gợn sóng lan ra.
Đó dao động lực vô hình của Động, thoáng chốc bộc phát, chèn ép khiến cơ thể mỗi một người ở đây có cảm giác vô cùng nặng nề.
Từng tia sáng chói lóa chiếu rọi.
Bóng người liên tiếp xúc hiện giữa không trung.
Có người cao to vạm vỡ, có người tài hoa xuất chúng, bọn họ nhìn xuống mặt đất bằng ánh mắt lạnh lão vô tình tựa như thần linh đang nhìn xuống chúng sinh.
“Động!”
“Tất cả đều là hùng chủ Động cảnh!”
Thấy cảnh tượng này, phần lớn tu giả có cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh.