Sở Ninh bước từng bước một đến, vóc dáng hắn cao ngất, phong thái của hắn khiến vùng trời đất này thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
“Vương?”
Kiếm khách áo đen lắp bắp.
Hắn ta là hãn tướng Bắc Cảnh, thủ hộ non sông Đại Hạ, đã từng trải qua giết chóc nên tâm tính vốn rất kiên định. Vậy mà giờ phút này... Hắn ta lại lệ nóng đoanh tròng.
“Bắc Vương, Bắc Vương của chúng ta đến rồi!”
Mộc Trạch và ba vị Đan Sư kích động đến rơi lệ.
Đại Hạ thăng cấp thành linh thổ đại quốc, muốn thiết lập quan hệ ngoại giao nhưng nhiều lần gặp phải trở ngại, tất cả là vì bọn họ không đủ mạnh, không có Động tọa trấn.
Thậm chí, còn có lời đồn, vị tân Cực Cảnh một tay vực dậy Đại Hạ, gánh trên vai quốc vận cũng như sao. chổi quét qua, tỏa sáng phút chốc rồi vụt tắt.
Bên ngoài Tân Tú Lĩnh.
'Tôn nghiêm của Đại Hạ hết lần này đến lần khác bị phớt lờ, thậm chí là chà đạp, dù bọn họ không nói ra, nhưng trong lòng còn đau hơn so với bị dao cắt.
Hiện giờ, chiến lực mạnh nhất của Đại Hạ đã đến.
Đối phương không ngã xuống tại bí cảnh Hóa Long, lần này, hắn xuất hiện như một cú hích mạnh vào tim từng người dân Đại Hạ.
“Chúng thần bái kiến Bắc Vương!”
Ngàn binh sĩ Bắc Vương Quân quỳ một chân trên mặt đất, động tác lưu loát và chỉnh tề, tất cả đồng loạt hô vang.
Hạ Giang đã cúi đầu bái lễ.
Bị tu giả của các đại quốc miệt thị khiến ông ta cảm thấy rất uất ức.
“Ta đây, cầm lấy kiếm này, lấy đầu hắn!”, Sở Ninh đáp xuống đất, chắp hai tay sau lưng, y phục không dính một hạt bụi.
“Kiếm?”
Lúc này, Dương Diệp mới chú ý đến thanh ngọc kiếm đang cắm ngược trên mặt đất.
Hắn ta vô thức tiến lên, nắm lấy chuôi kiếm, rút nó lên. “Linh binh ư?”
Nam tử canh giữ bên ngoài Tân Tú Lĩnh đã lấy lại bình tĩnh.
Đại Hạ Bắc Vương đột ngột xuất hiện quả thật khiến hắn ta rất bất ngờ, nhưng còn chưa đến mức bị dọa sợ.
Trong Tân Tú Lĩnh có các hùng chủ Động, mỗi một người đều mạnh hơn võ chủ Đại La.
Dù là tân Siêu Phàm Nhất Cực, Nhị Cực cũng không được làm bậy.
Trái lại, thanh kiếm ngọc này lại khiến hắn ta thèm thưồng.
“Kiếm này thuộc về ta”
Nam tử sấn đến, tung một chưởng về phía Dương Diệp.
Dương Diệp lại không hề phát giác.
Khoảnh khắc bàn tay nam tử rơi xuống, chợt, hắn ta di động.
Dương Diệp không thi triển võ kỹ, mà chỉ nắm lấy kiếm ngọc đâm về phía trước.
'Thoáng chốc, sát ý mênh mông lan rộng khắp bốn phía, dường như có hung thú tuyệt thế giáng xuống nhân gian, khiến cho sắc mặt nam tử kia kịch biến.
Chuôi kiếm ngọc này thật đáng sợ, khoảnh khắc nó đâm tới, dường như cổng địa ngục mở ra, oan hồn gào thét, khiến hắn ta cảm thấy hoảng sợ từ tận linh hồn, ngay cả chân nguyên cũng trì trệ.
Phốc phốc!
Một vòng sáng đỏ như máu xẹt qua, đầu và thân nam tử đã chia lia, đầu hắn ta văng ra xa mấy trượng.
“Gì chứ?” Hạ Giang sững sờ.
Dương Diệp vừa nhập Siêu Phàm Cảnh lại một kiếm giế t chết Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm ư?
“Không tệ”.
“Đông Thắng Sát Thân Kiếm quả thực thích hợp với ngươi”.
Sở Ninh khen ngợi.
Trong dàn tướng lãnh của Bắc Cảnh Đại Hạ, Dương Diệp tỉnh thông kiếm thuật, đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, lần đầu ngự kiếm có thể chấn nhiếp tâm thần của tu giả Siêu Phàm.
Hơn nữa, đối phương quá khinh địch, nên mới bị Dương Diệp gi ết chết trong nháy mắt như vậy.
Lại nói, Dương Diệp muốn hoàn toàn khống chết thanh Sát Kiếm này vẫn còn cần một chút thời gian!
“Một trong tam đại sát kiếm của Đông Thắng Hoàng Triều Sát Thân Kiếm?”
Hạ Giang sợ run người.
Ông ta biết đây chính là sát kiếm sở tu của Đông Hoàng đương nhiệm.
Sở Ninh bình yên quay về từ bí cảnh Hóa Long, còn mang theo kiếm này, thử hỏi điều này mang ý nghĩa gì?
“Sao hả? Sợ?”, thấy Dương Diệp run rẩy, Sở Ninh hỏi. “Sao lại thế!?2”
Dương Diệp cười sang sảng: “Đa tạ Vương ban kiếm!”
Kiếm khách phải có kiếm tâm, thà gãy chứ không cong.
Hãn tướng Bắc Cảnh theo Bắc Vương nam chỉnh bắc chiến, từ khi nào biết sợ chứ?