Trương Tịch Nhan đua chiêu thức với Canh Thần không những không rơi vào thế hạ phong, mà ngược lại càng giống như đã từng giao thủ với Canh Thần vô số lần, đối với mỗi chiêu mỗi thức của gã nàng đều vô cùng quen thuộc, có thể khắc chế gã ở mọi khía cạnh, nhưng rốt cuộc đạo hạnh của nàng quá thấp, công lực không đủ.

Canh Thần trực tiếp đi theo con đường một anh khỏe chấp mười anh khôn, ỷ vào thực lực tuyệt đối lấy thế nghiền áp một kích đánh bay Trương Tịch Nhan ra ngoài.

Trương Tịch Nhan ngã trên mặt đất không bò dậy nổi, máu từ mũi và miệng tràn ra ngoài, cơn lạnh lẽo nhàn nhạt từ trái tim khuếch tán ra toàn thân, cảm giác đầu choáng mắt hoa ý thức bị rút ra đánh úp lại, nhưng quỷ dị chính là những hình ảnh xung quanh giống như có công nghệ cao truyền đến trong não của nàng, tro tàn hình người rơi rụng trong thôn, hài cốt trong biển lửa, thân ảnh của ba nàng cấp tốc chạy tới, ông cố cầm phất trần trong tay lấy khí thế bác mạng đánh về phía Canh Thần. Ông cố hô to: "Trường Thọ, mang Tịch Nhan đi." Những sợi tơ trên cây phất trần dựng lên sắc bén như dây thép, nó quất về phía Canh Thần sượt qua xà nhà bị sập rơi trên mặt đất, một khối gỗ to từ xà nhà rơi ra như thể vừa bị lưỡi dao sắc bén chém xuống, nếu đổi lại là cơ thể con người, chỉ sợ sẽ bị cốt nhục chia lìa máu thịt mơ hồ.

Canh Thần hơi nghiêng người, tinh chuẩn né tránh phất trần, không bị thương chút nào, đồng thời, đao trong tay gã lấy góc độ quỷ dị cực kỳ xảo quyệt chém về phía ông cố.

Trương Tịch Nhan không biết nơi nào tới sức lực, đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thì đã thấy bản thân đánh tới trước mặt Canh Thần, một chưởng đánh trên thân đao, đẩy thanh đao ra, đồng thời cũng đẩy Trương lão thái gia ra ngoài vòng chiến.

Nàng tiếp tục triền đấu với Canh Thần.

Trương Tịch Nhan có loại cảm giác không chân thật như đang nằm mơ, ý thức của nàng bị cái gì đẩy ra phía sau, thân thể vừa giống như làm theo bản năng, lại vừa giống như có thứ gì khác bám vào người nàng để điều khiển bản thân nàng, nàng có thể tinh tường nhìn đến động tác xuất chiêu quỷ dị của Canh Thần, cũng vì thế nên tự nhiên biết cách để ứng đối, như thế nào lấy thủ pháp bốn lạng đẩy ngàn cân hóa giải công kích mạnh mẽ của gã.

Trương Trường Thọ và Trương lão thái gia mấy lần muốn xông vào hỗ trợ, nhưng căn bản không thể đến gần được chiến trường kịch liệt giữa Trương Tịch Nhan và Canh Thần.

Giờ phút này, Trương Tịch Nhan trong mắt bọn họ giống như thay đổi thành một người khác, nàng sử dụng chiêu thức tinh diệu tuyệt luân nhưng vô cùng tàn nhẫn, hai bàn tay trắng nõn nhỏ yếu dường như có được lực lượng của ngàn quân cùng Canh Thần cứng đối cứng. Canh Thần bổ đao về phía nàng, nàng dùng chưởng đánh ở sống đao, hoặc là đẩy bên cạnh thanh đao, tránh đi lưỡi đao, vững vàng hất đao ra, tay còn lại đánh thẳng vào mặt Canh Thần. Đầu ngón tay của nàng tìm đến mục thiên huyệt ngay giữa trán của gã, năm ngón tay cách không nhẹ trảo giống như muốn mạnh mẽ lôi kéo tàn hồn của con rồng đang ẩn nấp bên trong khối thân thể kia, phá lệ hung hãn.

Thế công của Canh Thần càng ngày càng sắc bén ác độc, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực lượng càng đánh càng lớn, thanh đao đầu rồng múa may uy vũ sinh phong, gạch xanh lót dưới đất cũng bị gã dẫm nát, tình hình chiến đấu kịch liệt kéo dài đến trong thôn nơi phòng ốc bằng gỗ đang bốc cháy hừng hực, củi gỗ bị Canh Thần xốc bay, hoặc là bị gã dùng đao chém tan, hai người đánh đến mức đất đá và hỏa tinh bay loạn vẩy ra khắp nơi, tro tàn hình người nằm trên mặt đất cũng bị cuốn lên không trung phiêu tán rồi rơi xuống đất giống như tro tuyết.

Chiến đấu càng kịch liệt, cảm giác thoát ly khỏi thân thể của Trương Tịch Nhan cũng càng mạnh mẽ, dường như có gì đó chui vào trong đầu nàng, đánh thức ký ức của nàng, nàng hoài nghi rằng gen ký ức truyền thừa của Vu Tộc không giống với người bình thường, có thể đem bản lĩnh đã học được và những gì quan trọng từng phát sinh trong quá khứ khắc sâu vào ký ức truyền thừa đi xuống.

Bỗng nhiên, giọng nói của a ba truyền vào trong não của nàng: "Trùng Trùng, con mau phá vỡ long khí hộ thể của nó, ta muốn cắn chết nó."

Trương Tịch Nhan cơ hồ theo bản năng khẳng định đây là do Giò Heo làm trò quỷ, nhưng nàng vẫn làm theo lời nó. Trương Tịch Nhan liều mạng dùng hết toàn bộ lực lượng, mặc kệ bản thân bị trọng thương, hai tay liên tiếp tung ra mấy chục chưởng, đánh cho thanh đao đầu rồng ong ong rung lên không thôi, khiến Canh Thần liên tục lui về phía sau, rốt cuộc gã lộ khe hở để nàng nắm chuẩn, bàn tay vững chắc đánh vào trước ngực của Canh Thần. Bóng của một con cổ trùng nhanh như tia chớp từ trong tay áo của nàng bay ra, há mồm cắn lên ngực của gã. Cơ bắp của gã đàn ông này vô cùng nở nang rắn chắc, tràn ngập lực lượng. Giò Heo cắn một ngụm lên ngực gã, răng nọc đâm thủng quần áo cắm vào da thịt bên trong. Miệng của Giò Heo giống như cắn phải lửa, lấy mắt thường có thể thấy được hóa thành tro, thân thể nó bắt đầu cháy đen như thể bị ném vào trong lò lửa, bẹp một cái té rớt xuống đất. Nó nằm trên mặt đất, da thịt bị đốt cháy bong ra từng mảng, toàn bộ tấm thân béo mập như khúc giò heo không có một chỗ nào lành lặn, phần đầu cũng bị mất hơn phân nửa. Nó nằm trên đất lắc lư, gian nan ngẩng đầu, cố gắng bay lên, tựa hồ còn muốn xông tới cắn gã đàn ông kia thêm một ngụm, vì chủ nhân đã chết đi của nó báo thù.

Giò Heo vừa mới bay lên, Trương Tịch Nhan lại vì lúc nãy liên tục bộc phát lực lượng hao hết sức lực, bị Canh Thần lần nữa đánh bay ra ngoài.

Lúc này đây, gã đàn ông đánh một chưởng vào vị trí trái tim của nàng, long khí chí dương chí cương rót nhập, bản mạng linh cổ cuộn trong trái tim phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay tức khắc bị đốt đến héo rút hơn phân nửa, sau đó nó phân tán thành vô số cổ trùng bé xíu trốn nhảy ra khắp toàn thân Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan té rớt xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc hôn mê, cơ thể giống như vẫn còn một ý thức khác dẫn đường cho nàng, để nàng có thể "nhìn" thấy tình huống bên ngoài, nàng nghe thấy ông cố hô to: "Mang Tịch Nhan đi!" Ông cố huy động phất trần công về phía Canh Thần, ba của nàng dùng cổ đỉnh nàng cất trong ống tay áo tiếp lấy Giò Heo đang lung lay sắp đổ, cõng nàng lên, liều mạng chạy như điên.

Ba nàng cõng nàng một đường chạy trốn, khi đi ngang qua nhà tổ, nàng nhìn thấy Trương Hi Đường và Trương Hi Minh lúc trước vốn dĩ còn đang bế quan nay đã đi ra ngoài. Hai người anh của nàng cầm kiếm, nhìn thấy hai cha con nàng chạy đến cũng không hỏi gì, chỉ nghiêng người tránh đường, sau đó chạy về phía Trương gia thôn.

Ba nàng chạy đến cổng vào tổ lăng, đột nhiên phun ra một ngụm máu như mũi tên, ngã quỵ xuống đất, ngực không còn hô hấp, hai mắt trừng to, tròng mắt dần dần trở nên hôi bại. Nàng bò dậy, mở ra cổng tổ lăng, nghiêng ngả lảo đảo kéo thi thể của ba nàng đi vào bên trong.

Nàng không cảm giác được bi thương, cũng không có cảm xúc gì, chỉ là không muốn để ông lưu lại bên ngoài, không muốn buông bỏ ông. Nàng chết lặng kéo ông vào bên trong, mở ra cơ quan trên đường đi. Âm thanh đất rung núi chuyển phía sau lưng cùng với tiếng cơ quan phát động ầm ầm vang lên không dứt bên tai, nàng biết Canh Thần sắp đuổi tới.

Một ý niệm chặt chẽ chiếm cứ suy nghĩ của nàng — phải sống sót!

Lý trí nói với nàng, buông thi thể của ông Trương Trường Thọ ra thì nàng sẽ nhanh chóng thoát đi hơn, nhưng mạc danh, nàng không buông tay ra được. Nàng biết, mẹ nàng đã không còn nữa, cho nên ba nàng mới không không quan tâm tính mệnh thi triển cấm thuật để bản thân ông có lực lượng đánh một trận cuối.

Khi nàng đến Vạn Quan Trận, Canh Thần đuổi kịp.

Sinh tử trước mắt, nàng vẫn phải buông bỏ ba của nàng, một mình trốn vào bên trong Vạn Quan Trận, không ngừng mở ra cơ quan ven đường.

Vạn Quan Trận có gần mười ngàn cái quan tài, tầng tầng lớp lớp bày ra, tạo thành một cái mê cũng thật lớn, một khi mở ra cơ quan, mê cung sẽ không ngừng biến hóa, mặc kệ là ai đi vào, nếu không quen thuộc quy luật vận chuyển đều sẽ bị nhốt bên trong. Bên ngoài vách quan tài còn có một tầng chông thép sắt bén, giống như máy cắt xương, nếu ai đụng phải trong lúc nó di chuyển thì sẽ bị cắt cho thịt xương chia lìa máu me đầm đìa. Bên trong quan tài đều là những tổ tông đời trước, phần lớn bọn họ trước khi chết sẽ hạ cương thi cổ, biến thành cổ thi.

Nàng chạy như điên về phía trước, phía sau là tiếng quan tài bị chém vỡ và sụp đổ, tiếng gầm của cổ thi, tiếng của thanh đao đầu rồng bổ ra xác chết của những cổ thi kia hòa lẫn vào nhau, không ngừng tiến gần đến phương hướng mà nàng chạy trốn. Nàng muốn vượt qua trận thì phải đi theo trận vị, còn kẻ địch thì lại không chịu một chút ảnh hưởng nào của mê trận thẳng tắp một đường tiến tới. Từng cái quan tài bị xốc bay, từng khối cổ thi từ trong quan tài nhảy ra nhào về phía Canh Thần, lại từng khối ngã xuống.

Lúc nàng xuyên qua khỏi Vạn Quan Trận, từng tầng quan tài xếp thành núi lên đến đỉnh của tổ lăng ầm ầm sập xuống.

Nàng xuyên qua Cửu Tinh Quan đi đến trước một cánh cổng lớn làm bằng đồng thau, quay đầu nhìn lại thì thấy Canh Thần đang nhanh nhẹn lách qua khe hở giữa những khối quan tài đang sụp đổ, hoàn mỹ né tránh vật thể rơi từ phía trên xuống, nhanh chóng đuổi tới gần nàng.

Nàng biết những trạm kiểm soát phía sau cũng không thể ngăn được Canh Thần, đi thêm về phía trước chính là Tàng Thư Lâu và ngục tối.

Trước mắt có hai con đường, một đường dọc theo bậc thang hướng lên trên là Tàng Thư Lâu, còn theo bậc thang xuống phía dưới là ngục tối.

Nàng nhanh chóng kéo ra cơ quan để mở cổng đồng, lúc này Canh Thần đã đến phụ cận. Nàng nghĩ thầm: "Xong rồi, bị đuổi theo, trốn không thoát." Suy nghĩ còn chưa xong, Canh Thần đã lăng không bay vọt lên, vung đại đao bổ về phía nàng. Nàng theo bản năng nghiêng người né tránh, vốn tưởng rằng sẽ tránh không khỏi, nhưng bỗng nhiên Canh Thần ngã bẹp xuống đất, đao đầu rồng rớt trên mặt đất.

Lúc này nàng mới để ý thấy tay và cổ của gã đã biến thành màu đen, rõ ràng lúc trước Giò Heo cắn một ngụm khiến gã bị trúng kịch độc. Tiếp đó, Canh Thần chụp lấy đao, một cái cá chép lộn người nhảy dựng lên.

Nàng thấy tình thế không đúng, một bước nhảy thật xa tiến vào bên trong cổng đồng vừa mới mở, nhanh chóng kéo xuống cơ quan.

Cổng đồng rầm một tiếng đóng lại, tiếng đao đầu rồng chém vào cổng truyền đến, tiếp đó là chấn động do lực va chạm cường đại đập vào, khung đúc bằng kim loại trên cổng lẫn đất đá xung quanh đều run rẩy, vách đá rạn nứt, đá vụn rơi đầy.

Nàng biết, cổng đồng không thể kiềm giữ được bao lâu.

Trương Tịch Nhan nhịn xuống cơn choáng đầu hoa mắt, lung lay đi đến đoạn long thạch, dùng cuối cùng một tia sức lực, hạ xuống đoạn long thạch của tổ lăng.

Tiếng ầm vang rất lớn từ bên dưới truyền đến, một trận đất rung núi chuyển, cơn rung lắc kịch liệt đến nỗi nàng không đứng được, quăng ngã quỳ rạp xuống đất, bóng tối bao trùm lấy nàng.

Đoạn long thạch, ý nghĩa như tên gọi, là tảng đá dùng để chặt đứt long mạch. Cái gọi là long mạch chính là núi non, mà tảng đá là cơ quan.

Tổ lăng bên ngoài cổng đồng cùng với Trương gia thôn không còn một người sống sót xảy ra trận đất sụp cực lớn, cùng với đất sụp, ngọn núi cũng băng, số lượng đất đá vô cùng lớn của cả ngọn núi đè ép xuống tổ lăng và Trương gia thôn, trong khoảnh khắc bao trùm hết thảy.

Một gã đàn ông trẻ tuổi tay cầm thanh đao đầu rồng ngay thời khắc mặt đất sụp xuống liền dùng hết toàn lực chạy trốn ra ngoài, gã vừa mới chạy ra khỏi Trương gia thôn, ngọn núi phía sau lưng gã cũng sụp đổ theo cơn địa chấn nhấn chìm thôn xóm mà gã vừa thoát ra. Tìm được đường sống trong chỗ chết, gã thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại ngã quỵ úp sấp xuống đất.

Độc phát rồi!

Gã lật người lại, kéo áo trước ngực ra, cúi đầu nhìn thử, phát hiện ngực của bản thân trở nên đen nhánh, ý thức từ thân thể rút ra, phiêu tán. Một đạo hư ảnh hình rồng nhàn nhạt từ mục thiên huyệt ở giữa trán của gã bay ra ngoài lóe đi, biến mất không thấy tung tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play