Trương lão quan chủ hỏi Trương Trường Thọ có ý kiến gì về ba quẻ đại hung kia không. Trương Trường Thọ cũng đang cân nhắc việc này. Họa từ Tây Nam, có thể xác định có liên quan đến việc bộ lạc Hoa Tế di dời năm xưa. Người có liên lụy sâu nhất với bộ lạc Hoa Tế chính là Trương Tịch Nhan, trừ chuyện đó ra thì còn có vấn đề về huyết thống. Nếu bởi vì quan hệ huyết thống mà phải chịu liên lụy, thì quẻ tượng có thể sẽ ứng với tất cả hậu nhân.
Trương lão quan chủ cũng có suy nghĩ như vậy, lập tức làm ra an bài: "Mở hộ sơn đại trận, các trạm kiểm soát phải canh phòng nghiêm ngặt nhìn chằm chằm tất cả động tĩnh. Con kêu Nghĩa Sơn chú ý tin tức từ thôn Hoa Tập, nếu có gì bất trắc thì bên họ hẳn là sẽ có động tĩnh trước tiên. Nhắc nhở thôn Hoa Tập, kêu bọn họ tăng thêm đề phòng. Con mau chuyển tất cả sản nghiệp của gia tộc cho Tịch Nhan, nếu xảy ra chuyện, cái nhà này còn phải trông cậy vào con bé, trước tiên phải bảo vệ con bé. Đệ tử trong tộc..." Ông nói tới đây thì nhíu mày, ngừng lại. Đệ tử trong tộc đa số đều ở bên ngoài đi học hoặc đổi nghề, nguyện ý trở về kế thừa gia nghiệp cũng không nhiều, cho dù có lựa chọn làm đạo sĩ thì cũng đã đi bái sư nơi khác, đọc chút kinh thư học chút bản lĩnh đi lừa gạt bên ngoài. Hiện giờ lưu lại gia tộc có thể học được truyền thừa, khổ công tu luyện cũng chỉ có thể đếm được trên hai bàn tay, còn phải chia ra bảo vệ các trạm kiểm soát, thủ vệ nơi yếu địa của gia tộc. Ông thở dài một hơi, nói với Trương Trường Thọ: "Thôi, những chuyện khác con xem mà làm đi."
Sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong, Trương Trường Thọ nhanh chóng chạy đi thu xếp. Trong suy nghĩ của ông, có thể làm cho Trương gia thôn chịu huyết quang tai ương, không vấn đề nào khác ngoài việc có người tấn công lên núi. Trương gia thôn nhanh chóng mở ra hộ sơn đại trận, mỗi người thủ sơn tiến vào vị trí của mình, mặc kệ là ai đến đây họ cũng sẽ không sợ, tới thì đánh là được. Đây là nơi nhiều thế hệ sinh sống, là tổ lăng, không có khả năng không đánh đã lui, Trương gia thôn không thể lui cũng không thể triệt, bằng không sau này sẽ giống như chó nhà có tang, lục bình trôi sông không có bến đỗ.
Ông Trương Trường Thọ biết Liễu Vũ còn ở nhà của ông Liễu Sĩ Tắc lo liệu tiệc sinh nhật, đoán rằng thôn Hoa Tập tạm thời không có việc gì. Vì phòng vạn nhất, ông vẫn gọi điện thoại cho đại trưởng lão của thôn Hoa Tập, nhắc nhở bọn họ lưu tâm một chút, để ý coi chừng bộ lạc sinh biến.
Đại trưởng lão tỏ vẻ hết thảy đều mạnh khỏe, động đất không có tổn thất gì, trong bộ lạc có đại tư tế ở, còn có thần của bộ lạc Hoa Tế che chở, xin ông cứ yên tâm.
Ông Trương Trường Thọ nói chuyện điện thoại với đại trưởng lão xong, tiếp tục an bài những chuyện khác.
Cho dù ông có tin tưởng sẽ chống được ngoại địch, nhưng cũng phải làm ra những phương án dự phòng.
Trẻ sơ sinh và vị thành niên đều đưa xuống núi, nên đi học thì đi học, có người thân thì đi thăm người thân. Bởi vì Trương Tịch Nhan đưa về không ít dược liệu, cho nên trong thôn đang bận rộn đến khí thế ngất trời, xưởng dược cứ theo bình thường một ngày ba ca thay phiên nhau làm việc, lò lửa 24h không tắt.
Tuy rằng bặc tính ra quẻ đại hung, nhưng bất luận chuyện gì chưa xảy ra đều sẽ tồn tại vô số biến số, tất cả chỉ là "có khả năng", Vì thế cho nên không thể làm cho toàn thôn phải ngồi yên không làm gì chờ hung quẻ ứng nghiệm, nếu làm vậy, hung quẻ còn chưa ứng nghiệm, người căng không được hai ngày liền suy sụp tâm lý ngay.
Trương Tịch Nhan sốt đến mơ mơ màng màng, làm rất nhiều giấc mộng hỗn loạn, ngẫu nhiên vừa tỉnh lại, mắt còn chưa kịp mở ra thì đã lại lâm vào giấc ngủ.
Sau đó, nàng ngủ rất sâu, thẳng đến khi một thanh âm nặng nề giống như tiếng sấm vang lên cùng với tiếng mái ngói bị đánh vỡ rơi xuống làm cho nàng bừng tỉnh. Sắc trời bên ngoài đã tối đen, đồng hồ trên tường báo hiệu 11 giờ. Thời gian này không phải là thời gian đốt pháo, mùa này cũng không có sấm sét, bên ngoài cũng không có mưa, âm thanh kia từ trong thôn truyền đến, có khả năng là xưởng dược xảy ra chuyện.
Nàng còn đang thất thần thì thấy ông nội của mình vội vàng bước vào.
Trương lão quan chủ mặt mày cấp bách đi vào nhà, nhìn thấy cháu gái tỉnh lại thì có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó duỗi tay đặt lên trán của nàng: "Còn sốt nhẹ, không sao." Ông nói với Du Mẫn đang dựa vào mép giường vừa bị tiếng nổ vang làm bừng tỉnh chưa kịp phục hồi lại tinh thần: "Vợ của Trường Thọ, con mau đi kêu Trường Thọ về đây."
Du Mẫn nhìn thấy Trương Tịch Nhan tỉnh, không có vấn đề gì, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cảm xúc có chút kích động, đang muốn hỏi con gái xem có chỗ nào thấy khó chịu hay không, thì nghe thấy Trương lão quan chủ phân phó, nhớ tới chồng mình còn chưa biết con gái đã tỉnh lại, vì thế nhanh chóng đáp ứng: "Dạ." Rồi nói với Trương Tịch Nhan: "Mẹ đi một chút rồi về ngay." Sau đó vội vàng ra cửa đi báo tin tốt cho chồng mình.
Trương Tịch Nhan có dự cảm không ổn, nhìn theo bóng dáng của mẹ mình, tâm thần không yên thu hồi ánh mắt hỏi Trương lão quan chủ: "Ông nội, xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng có chút không muốn mẹ mình đi ra ngoài, nhưng không biết nên nói lý do gì. Nàng là người gần ba mươi tuổi, không phải con nít ba tuổi lúc nào cũng cần mẹ bồi bên cạnh.
Trương lão quan chủ đáp: "Hộ sơn đại trận bị công phá, không có một chút tin tức nào của người thủ sơn truyền đến, khả năng đã dữ nhiều lành ít."
Hộ sơn đại trận cũng không thể ngăn trở kẻ địch, chỉ có thể dựa vào sức chiến đấu của mọi người đi đánh bừa. Trước mắt người có chiến lực cao nhất trong Trương gia thôn là chị ba Trương Kiều Nghiên lại đang bế sinh tử quan, người đứng đầu gia tộc Trương Trường Thọ thì bị phế tu vi, hai người có thể thay thế là Trương Hi Đường và Trương Hi Minh cũng đang bế quan chữa thương, trước mắt chỉ có thể dựa vào ông và cha của ông đến chống đỡ. Còn Trương Tịch Nhan, nếu có thể cho con bé thêm ba năm, ông sẽ không phải lo gì nữa, hiện tại để cho hạt giống tốt nhất của gia tộc đi ra ngoài chính là đem đầu người tới tặng.
Trương Tịch Nhan kinh ngạc vô cùng, hỏi: "Người nào?"
Trương lão quan chủ đáp: "Không biết." Bất quá ông vẫn đơn giản tóm tắt nói rõ cho Trương Tịch Nhan biết biến cố của bộ lạc Hoa Tế: "Hiện tại không gọi điện thoại được nữa, có thể do đường truyền bị ngắt, không biết tình huống thôn Hoa Tập bên kia như thế nào, theo lý thuyết thì bên kia hẳn phải có động tĩnh trước mới đúng. Hiện tại chỉ có thể mặc kệ bọn họ, con mau ngồi dậy mặc quần áo vào, nếu thấy tình hình không ổn lập tức lui về tổ lăng, cho dù phải mở ra Vạn Quan Trận, hạ đoạn long thạch, thì cũng phải ráng giữ được mạng của chính mình, hiểu rõ chưa?" Biểu tình của ông vô cùng nghiêm túc cẩn trọng, trước đây nàng chưa thấy bao giờ.
Trương Tịch Nhan bị phản ứng của ông nội dọa sợ, ma xui quỷ khiến nhớ tới việc "thấy" Lê Vị chết trong giấc mơ của mình. Bóng dáng gã đàn ông cầm thanh đao đầu rồng xẹt qua não, sắc mặt nàng đại biến, thất thanh kêu lên: "Canh Thần!"
Lê Vị chết, Canh Thần muốn dùng máu của Vu tộc hiến tế mở ra đường để về nhà, mà nàng là huyết mạch trực hệ của đại tư tế. Cho dù nhà nàng có khoác tấm da đạo môn cũng không thể trốn khỏi con mắt của lão yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm như Canh Thần. Lúc trước có Lê Vị làm mục tiêu hấp dẫn gã, Canh Thần có khả năng chướng mắt bọ tép riu nhà nàng, để cho nhà nàng nhảy nhót, hiện giờ Lê Vị không còn nữa... Không bắt được cá lớn, tôm nhỏ vớt mấy lưới cũng không tệ.
Nàng lập tức muốn xuống giường, nhưng toàn thân lại mềm oặt không chút sức lực, Hoa Thần Cổ trong trái tim héo queo cuộn tròn. Nàng nói với Trương lão quan chủ: "Ông nội, lấy một ít cổ dược đến cho con với."
Trương lão quan chủ nhìn Trương Tịch Nhan ánh mắt thanh minh ý thức rõ ràng, cũng biết lúc này nên dùng thuốc mạnh giúp nàng mau chóng hồi phục thể lực, cho dù sau đó bệnh một trận phải chậm rãi điều dưỡng lại cũng còn đỡ hơn hiện tại gặp phải nguy hiểm không có sức chống cự đua rớt mạng nhỏ, ông lập tức đi lấy cổ dược hòa vào trong ly nước, cho cháu gái uống hết.
Cổ dược này hôi tanh kinh khủng, Trương Tịch Nhan không có thời gian đánh răng rửa mặt gì, nhanh chóng uống cạn, khoanh chân ngồi điều tức.
Trương lão quan chủ đem kiếm và đạo bào của nàng đến, dặn dò: "Con phải nhớ cho thật kỹ, không cần cậy mạnh, giữ được tánh mạng mới quan trọng. Ông nội đi vào thôn nhìn xem sao."
Nhà tổ và thôn chỉ cách nhau mấy trăm mét, dù cho đi bộ, Du Mẫn nếu không tìm được Trương Trường Thọ thì hẳn cũng đã nhờ người khác quay lại báo tin, lúc này vẫn chưa thấy trở về. Ông lo lắng trong thôn xảy ra chuyện, vội vàng cầm phất trần và kiếm chạy đi.
Trương Tịch Nhan hành khí một vòng, khôi phục sức lực, mặc đạo bào cầm lấy kiếm, đi ra bên ngoài.
Trương Tịch Nhan chạy vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy một cái cổ đỉnh nho nhỏ bay qua tới chui vào trong tay áo đạo bào, Giò Heo leo ra khỏi cổ đỉnh luồn vào trong vạt áo trước ngực nàng. Lúc này Trương Tịch Nhan đã không rảnh quan tâm đến Giò Heo, nàng đứng trước cửa nhà tổ liền nhìn thấy trong thôn lửa lớn bốc cháy hừng hực, tiếng khóc và tiếng kêu thảm thiết xen lẫn vào nhau, nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Khi đến trước cửa thôn thì nhìn thấy phòng ốc bên trong đã bị lửa thiêu đốt, từ đường là nơi cháy mạnh nhất, cả tòa đường bị lửa lớn bao trùm, người trong thôn đang cố gắng thoát ra ngoài. Ba nàng giống như một con sư tử cuồng nộ khóe mắt sắp nứt ra hô to: "Triệt, triệt về phía tổ lăng... đi hết đi..." Ánh mắt của ông sáng đến dọa người, khí thế của ông còn cường đại hơn cả trước khi bị phế đi tu vi và công lực, cả người lộ ra lửa giận điên cuồng.
Nàng chạy về phía ba, lúc chạy ngang qua từ đường thì cảm thấy có dị, quay đầu nhìn sang thì thấy một người đã bị đốt thành than đang ngồi quỳ bên trong từ đường sắp đổ, trên cổ của thi thể đeo một sợi dây chuyền tạo hình cổ xưa độc đáo. Là Trương Khiếu Lâm! Là cậu em họ cùng nàng đi xốc quan tài của lão tổ tông sau đó còn gánh tội dùm nàng, bị phạt thủ từ đường ba năm.
Vẻ mặt nàng dại ra nhìn thi thể kia, không tài nào tin được, Trương Khiếu Lâm mới hai mươi tuổi sẽ chết ở chỗ này.
Tiếng rống giận phát điên của ông Trương Trường Thọ kéo lại suy nghĩ của nàng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy ba mình đang điên cuồng chạy về phía trước.
Ở xa xa, bên cạnh biển lửa, Canh Thần tay cầm thanh đao đầu rồng, mũi đao xuyên qua ngực của ông nội nàng, thanh đao kia từ từ rút ra, máu thịt của ông nội liền nhanh chóng khô khốc hủ bại, ngay cả quần áo mặc trên người ông cũng mất đi màu sắc lúc đầu, trở nên ảm đạm không chút ánh sáng.
Đao đầu rồng vừa rút ra khỏi người, ông nội của nàng cơ hồ biến thành một bộ xương khô hủ bại, ầm ầm ngã xuống đất. Xác của ông rơi trên mặt đất giống như đồ sứ bị vỡ nát, hóa thành một đống tro tàn hình người. Kiếm và phất trần nằm ở vị trí hai tay, vô cùng rõ ràng nói cho Trương Tịch Nhan rằng, đó chính là ông nội của nàng, không phải người nào khác, nàng không hề hoa mắt.
Trong nháy mắt lúc nàng còn đang thất thần, ông Trương Trường Thọ ba của nàng đã đánh đến trước mặt Canh Thần, nâng chưởng bổ về phía gã. Trương Tịch Nhan rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng tất cả sức lực ném về phía Canh Thần, nâng tay lên dẫn động các nguyên tố năng lượng xung quanh đánh úp về phía gã, mũi chân chĩa xuống đất, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giết tới.
Theo Trương Tịch Nhan ra chiêu, lửa lớn đang bao phủ phòng ốc trong thôn ngay lập tức hóa thành một con rồng lửa nhào về phía Canh Thần, làm cho gã ta cũng chú ý đến Trương Tịch Nhan. Gã giơ chân đá bay ông Trương Trường Thọ đang bổ chưởng tới, cầm thanh đao đầu rồng tấn công Trương Tịch Nhan.
Ông Trương Trường Thọ nặng nề ngã trên mặt đất, gạch xanh lót đường trong thôn đều bị ông đè nát, ông há mồm phun mấy ngụm máu tươi, nhưng sau đó cố gắng nuốt trở lại, bò dậy muốn gia nhập trận chiến, nhìn thấy con gái của ông tay trái dùng chưởng, tay phải dùng kiếm, triền đấu với Canh Thần, kiếm pháp là Trương gia tổ truyền, còn chưởng pháp thì ông chưa gặp qua bao giờ, nhưng mỗi chiêu mỗi thức lại có thể vừa lúc hóa giải thế công của Canh Thần.
Ông ngay lập tức hiểu rõ! Trương Tịch Nhan đã thức tỉnh huyết mạch và lực lượng của Vu Tộc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT