‘Cốc… cốc…’

Cả hai cùng nhau đưa mắt nhìn ra cửa, Oxandre nhíu mày khi có người đến phá đám không gian riêng của hai người, vật vã cả ngày ở nhà hàng đã không được ở riêng với cậu rồi, hắn chỉ hận không thể dán bên cậu 24 giờ trên 7 ngày trong một tuần.

Hậm hực đứng dậy ra mở cửa, người bên ngoài đang giơ nắm tay định gõ cửa thêm lần nữa thì cửa bất chợt mở ra, nắm tay cứ thế gõ trúng cằm Oxandre.

“Lan-cer-cor!” Oxandre gằn giọng, hai mắt như tóe ra lửa, Lancercor bị điểm danh lập tức giơ hai tay lên trên đầu, mặt vô tội nhìn hắn, “Bếp trưởng nhờ tôi mang chút đồ ngon cho cậu, không phiền nếu cho tôi vào ngồi một chút chứ hả?”

Hai mắt hắn ta đầy vẻ cầu xin, long lanh nhìn vào mắt Oxandre nhưng đau lòng thay, hắn chẳng những không mời vào phòng ngồi còn không hề thương tiếc lấy hộp nhựa trong tay rồi đóng cửa lại, nhốt Lancercor bên ngoài.

Hắn ta mím môi, cười bất lực nhìn cửa phòng đã đóng chặt, rút điện thoại trong túi ra, bấm gọi điện, quay đi về phía cầu thang.

“Alo…”

Oxandre đóng cửa lại rồi cũng quay về ghế sofa ngồi, trong túi đựng có một hộp nhựa đựng thực phẩm cùng một tờ giấy ghi công thức, hắn không nhanh không chậm mở hộp nhựa ra, bên trong là món hải sản sốt cam.

Hôm nay trong giờ nghỉ trưa, hắn có nhắc qua với bếp trưởng món này tiện thể muốn xin công thức, không nghĩ tới buổi tối ông còn làm cho một phần như Lancercor mang đến cho hắn.

Socécher ngồi ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã ngồi sát lại gần hắn, hai mắt cậu đang dán chặt vào hộp nhựa trên bàn, trông y như mèo con khi nhìn thấy cá, hai mắt cậu bằng mắt thường có thể thấy chúng đang tỏa ra một ánh sáng muốn thử.

Hắn mím môi, nén lại tiếng cười suýt thì bật ra khỏi miệng, mắt đầy vẻ nuông chiều nhìn cậu, đứng dậy đi vào bếp lấy thìa dĩa quay trở lại.

Đưa dĩa cho cậu, “Cậu ăn thử đi Socécher, món này bếp trưởng nhà hàng chúng tôi nấu ngon lắm! Hôm nay tôi cố ý xin công thức để về nấu cho cậu ăn, thế mà được ông ấy nấu thêm cho một hộp! Ngon không?”

Cậu xiên một miếng mực ống, đưa lên miệng cắn một cái, hương cam xộc thẳng vào khoang miệng của cậu. Mắt Socécher tỏa sáng, ở dưới thủy cung người cá các cậu chỉ ăn tảo biển và tôm cá sống, nên khi được ăn thử các món ăn được chế biến kỹ lưỡng và nấu chín như vậy khiến cậu vừa mới lạ vừa thích thú.

Tay nghề của người nấu cực kỳ tốt, mực không hề bị mềm quá, chúng vẫn giữ được độ giòn, nước sốt sền sệt, đậm vị cam. Cậu vui vẻ ăn, quên trả lời câu hỏi của Oxandre.

Hắn cũng không để ý, tay cầm thìa nhưng không có ăn, hắn cứ chống cằm nhìn cậu, sự ôn nhu muốn tràn ra khỏi mắt, khoé miệng cứ cong lên, trông cậu ăn ngon miệng như vậy khiến hắn cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái, nếu món này mà chính tay hắn nấu thì còn tuyệt hơn nữa.

Bất cứ người đàn ông nào đứng trước người mình yêu đều muốn thể hiện ra khía cạnh mà bản thân có thể làm tốt nhất, hắn lại giỏi nhất ở khoản nấu ăn, đương nhiên hắn sẽ chỉ muốn được nấu ăn cho cậu, rồi nhìn cậu vui vẻ thưởng thức món ăn mình nấu.

Bong bóng màu hường từ bốn phương tám hướng bao quanh lấy Oxandre, hắn vẫn cứ híp mắt vui vẻ nhìn cậu ăn.

Socécher cảm thấy mình ăn quá no rồi liền dừng lại, đặt dĩa về chỗ cũ, thoả mãn vuốt vuốt cái bụng hơi nhô ra, quay về phía Oxandre, vừa hay bắt gặp hắn đang nhìn cậu bằng ánh mắt nồng đậm yêu thương.

Cậu khẽ ho một tiếng, lấy giấy lên lau miệng, hắn vươn tay ra, ý bảo cậu bỏ giấy vào tay hắn, thấy giấy đã ở trong lòng bàn tay, hắn mới đứng dậy cất đi hộp nhựa rồi quay lại ghế.

“Chuyện này sau chúng ta hãy nói đi, cậu đã buồn ngủ chưa?” Hắn đặt đĩa hoa quả đã cắt sẵn trước mắt cậu, cắm tăm trên từng miếng ăn, cậu gật đầu cảm ơn hắn rồi đưa lên miệng, “Chưa buồn ngủ, cậu mệt?”

Hai má cậu vì ăn mà hơi phồng lên, kết hợp với cặp mắt to tròn, trông y như hamster đang phồng má lên ăn hạt.

Tay hắn vươn lên định xoa đầu cậu nhưng ngừng lại, giữa chừng đổi hướng ra sau ghế, như thể ôm cậu vào lòng, “Không, cậu muốn tập đi không? Tôi đỡ cậu!”

Dứt lời, tầm mắt hắn dừng trên đôi chân trắng nõn của cậu. Vốn dĩ nước da của cậu đã trắng sẵn, giờ đây được ánh đèn chiếu xuống trông như thể đang mặc một cái quần tất màu vàng nhạt, vô thức quyến rũ hắn trong chốc lát.

Yết hầu nảy lên, chầm chậm rời tầm mắt, hắn nhìn lên màn hình tivi, không vội vàng giục cậu.

Cậu khẽ cười, gật đầu, “Được, thật may gặp được cậu, không những cậu cho tôi ở nhờ còn giúp tôi tập đi lại nữa, phiền cậu nhiều làm tôi hơi ngại.”

Cậu khẽ vuốt mái tóc ra sau tai, hành động này vừa hay được Oxandre nhìn sang bắt gặp, hai mắt cứ dán chặt vào chóp tai hơi ửng hồng, vừa mới đè được khí nóng xuống, giờ nó lại hừng hực, tụ hết khí nóng lại một chỗ hết sức khó nói.

Hắn luống cuống đứng dậy, bỏ lại một câu “đợi tôi” rồi vội vã đi vào nhà vệ sinh, cậu khó hiểu nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của hắn, muốn hỏi hắn bị làm sao nhưng thấy hắn vội vàng như vậy có lẽ là buồn vệ sinh nên cũng không gọi lại để hỏi thăm nữa.

Socécher ngồi trên ghế sofa xem tivi đợi hắn, trông dáng ngồi bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, tay từ từ đưa miếng hoa quả vào miệng, ăn hết sức ưu nhã, cậu chỉ cần ngồi đó thôi, bao nhiêu quý khí đều toát ra, đây chính là người ngồi trên cao, một kẻ người trần tuyệt đối không thể nào sinh ra được khí chất này.

Người đàn ông ngồi sau màn hình, nhướn mày thích thú, răng cắn miếng táo, coi miếng táo như thể người con trai kia mà nhai nuốt.

Ly rượu đặt bên cạnh máy tính, đá bên trong đã sớm tan hết, đọng bên ngoài ly đá là một lớp nước mỏng, thi nhau trượt xuống mắt bàn.

Bên ngoài trời đêm, sao trăng đã sớm thi nhau leo lên giữa bầu trời, chúng đều thích thú nhìn hai người con trai đang dìu nhau trong căn phòng ấm áp.

Chàng trai nhỏ hơn mỉm cười dịu dàng, đôi khi sẽ ngẩng đầu lên, mấp máy môi nói điều gì đó với người cao hơn, chàng trai kia không hề chê mệt, hai mắt nhu hòa dán chặt lên người nhỏ hơn trong lòng, chỉ cần người nhỏ quay sang nhìn hắn nói gì đó, hắn liền cười híp mắt trả lời lại người nọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play