Từng kẻ từng kẻ bị xách cổ ném vào tâm ấn, tiếng rên rỉ, tiếng gào thét cũng bị tâm ấn nuốt trọn.
Laver lắc ly rượu trước mắt, híp mắt nhìn tình cảnh thê thảm kia, hắn quay đầu nhìn Duran, “Thần Duran này.”
“Vâng, Nhị Thiên sứ muốn nói gì?” Duran bước xuống khỏi bục ngọc, chậm rãi tiến lại gần Laver.
“Cuốn trục ghi chép của Alge đã mất rồi?” Laver hơi ngẩng lên nhìn Duran, híp mắt nhìn hắn. Duran cũng không che giấu, thản nhiên chắp hai tay ra sau lưng, gật đầu, “Đúng vậy, hai ngày trước bị mất, không rõ là kẻ nào đã lấy cắp.”
“Nếu đã không có cuốn trục của Alge thì làm sao có thể xử phạt được gã đây, Thần Duran?” Laver mỉm cười, quay đầu nhìn Alge đang chật vật quỳ đằng kia.
Duran cười một tiếng trầm thấp, không trả lời hắn, theo tầm mắt nhìn người kia.
Khói đen xung quanh gã đã dày đặc lên, chúng cuốn quanh người gã như thể chỉ một giây sau gã sẽ bị chúng nuốt trọn. Mái tóc dài rũ xuống, che đi sắc mặt trắng bệch cùng ánh mắt âm u rét lạnh của gã. Môi Alge trắng bệch vì đau đớn do làn sương đen đang cố cắn nuốt cơ thể gã, nguồn năng lượng chỉ còn lại một chút, đủ để làm lớp khiên chắn mỏng manh bảo vệ gã khỏi làm sương đen ghê gớm kia.
Milen cố hết sức lết thân mình đến bên cạnh Alge, lấy đầu dụi vào chân gã, chất giọng vốn dĩ ngọt ngào giờ đây đã khàn khàn khó nghe, “Alge, em đau quá… anh ơi em đau quá…”
“Em chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ có kết thúc thỏa đáng cho chúng ta.” Alge hạ giọng an ủi Milen, cố hết sức đưa một chút năng lượng mình còn sót lại sang cho nàng, “Oliver sẽ không bỏ lại chúng ta đâu, ngài ấy vẫn luôn rất trân trọng chúng ta mà.”
Milen vì quá đau đớn mà gục xuống chân gã, suy yếu gật gật đầu, tiếng hít thở như có như không, hai mắt nàng mờ đi, không biết đây là nước mắt sợ hãi do đã sắp phải xuống đất thịt hay là nước mắt sợ hãi vì Oliver có thể sẽ bỏ mặc nàng.
Veus đã nói đúng một điều, Milen có tình cảm đặc biệt với Oliver, tình cảm này vốn là từ khi Oliver xuống đất trần để kiểm tra nơi kình cai quản đã cứu lấy nàng một mạng, thời gian đó cũng chỉ điểm cho nàng rất nhiều.
Nàng từ nhỏ đã chẳng cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương từ người khác là như thế nào. Gia đình của nàng coi nàng như cái gai, nàng chỉ cần thở thôi đã là làm sai rồi.
Ngày ấy khi nàng vừa giặt xong quần áo ở cuối bờ sông, nơi ít người lui tới, nàng đã suýt bị người dân trong làng cưỡng bức, may thay một chàng công tử cao quý đã cứu lấy nàng.
Lần đầu tiên nàng được một người bảo vệ và chăm nom như vậy.
Hắn chính là tia sáng duy nhất len qua song sắt chiếu ấm áp lên người nàng. Milen không biết bản thân sẽ trở nên như thế nào khi chàng công tử ấy bỏ rơi nàng nữa. Nếu đã không có được thì sẽ cảm thấy sống được ngày nào hay ngày ấy nhưng chàng đã bước vào cuộc sống của Milen, vén lên tấm rèm nặng trịch đại diện cho cuộc sống chỉ toàn màu đen của nàng, chỉ cho nàng thấy thế giới ngoài kia đẹp cỡ nào, cho nàng cảm nhận được quan tâm chăm sóc sẽ tuyệt vời thế nào.
Nàng càng muốn nhiều hơn, tham lam muốn có được tất cả sự quan tâm chăm nom của hắn.
Nàng theo chân hắn học hỏi rất nhiều điều hay, còn nghe hắn nói, trong linh hồn của nàng có một sợi năng lượng của Thần Thánh, điều này như ngọn lửa bị ném vào rừng cây, bùng cháy lên ý chí muốn có được của nàng.
Ngày ấy nàng cũng hỏi tên hắn, biết được hắn là Oliver, một thầy xem bói trẻ tuổi nhưng nàng không tin. Những thấy xem bói kia nhìn đôi mắt chính là điêu ngoa xảo quyệt như cáo, tuyệt đối sẽ không thuần khiết chính trực như của hắn, nàng sống trong cuộc sống tối tăm này quá lâu nên nàng có thể phân biệt được đâu là giả dối, đâu là thật lòng.
Oliver, chàng nói dối tệ quá.
Nhưng ngày ấy nàng cũng nghe hắn nói, hắn có người trong lòng, và hắn cũng rất yêu người nọ.
Nàng đau lòng, hơn thế nữa chính là không cam lòng.
Không phải trong truyện cổ tích đều là hoàng tử cùng một thường dân yêu đương hay sao? Nhưng chợt nhận ra, tất cả các công chúa đứng cạnh hoàng tử, vốn dĩ các nàng đều là vương tôn quý tộc, chẳng ai là thường dân như nàng cả.
Nghĩ vậy, Milen nắm chặt tay, càng cố gắng học hỏi Oliver nhiều hơn, thường xuyên hỏi hắn, thành công nhìn thấy được sự tán thưởng trong mắt người kia nhưng nàng vẫn chưa thấy đủ.
Nàng muốn đôi mắt đẹp đẽ ấy chỉ chứa duy nhất một mình hình bóng nàng trong đó, đôi mắt ấy sẽ nhu tình mật ý khi nhìn thấy nàng, con tim của chàng sẽ đập nhanh khi bên cạnh nàng.
Cuối cũng, sau vất vả nàng đã thành công hoá thần, được đứng cùng hắn, tuy chưa thể đứng ngang hàng nhưng nàng chắc chắn sắp tới không xa, nàng có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Oliver, vai kề vai, trán kề trán, môi kề môi cùng người mình thương.
Ngày xảy ra chuyện, Alge từng hỏi nàng, rằng nàng có hối hận với hành động của bản thân không, khi ấy nàng đáp không.
Nhưng khi Oliver biết được chân tướng, nhìn cảm xúc thất vọng lẫn căm hận, hận không thể băm nàng ra thành trăm mảnh lúc ấy nàng mới biết được, nàng hối hận.
Tuy nhiên việc cũng đã làm rồi, hối hận thì đã muộn.
Nếu khi ấy nàng không vì muốn chiếm Oliver làm của riêng mà làm ra hành động ấy, có lẽ hiện tại hắn có thể vẫn sẽ cứu lấy một mạng của nàng.
Hắn tốt như vậy, một kẻ như nàng sẽ vấy bẩn hắn mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT