Rõ ràng hành động của Socécher giống hắn, đều cùng sử dụng dĩa dùng bữa nhưng nhìn hai người lại thành thế đối lập. Hắn nắm chặt dĩa trong tay, xiên một miếng thịt lên cho vào miệng, hành động cố gắng nhẹ nhàng ưu nhã giống cậu.
Socécher bật cười, hơi nghiêng đầu nhìn hắn ăn, nhẹ nhàng mà nói chuyện cùng hắn, “Cậu không cần phải bắt ép bản thân theo một ai đó đâu. Đừng khiến bản thân cậu cảm thấy không thoải mái, cậu có thể thay đổi Oxandre nhưng phải vì bản thân cậu mà thay đổi chứ không phải vì người này người kia như vậy nên cậu phải thay đổi.” Ưu nhã cho miếng thịt đã cắt sẵn vào miệng, híp mắt thoả mãn, nuốt thịt xuống, cậu nói tiếp, “Oxandre, cậu phải vì chính cậu chứ không phải vì ai khác.”
“Tôi đã gặp Oliver.”Tay đang cầm thìa của cậu dừng lại giữa không trung, Oxandre đẩy một cái khăn xuống bên cạnh đĩa của Socécher, làm xong hắn mới thu hồi tầm mắt, nói, “Gã nói gã cần thân xác của tôi.”
Socécher không trả lời, im lặng nhìn xuống chiếc đĩa, cậu đã đoán đúng, thân xác hiện tại của Oxandre chắc chắn tám chín phần được tạo ra để cho Oliver sử dụng nhưng không khéo thân xác này lại có linh hồn khiến cho kế hoạch của gã phải đổ bể, cũng là đáp án cho việc Oliver có dòi trong thân xác thối rữa kia.
Cậu đặt thìa về lại đĩa, hai tay chồng lên nhau, đặt lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn hắn. Oxandre cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của việc này, hắn vội vàng đặt dĩa xuống, không chớp mắt nhìn cậu.
“Gã gặp cậu khi nào?”
“Sau đêm cậu tạo ra mộng cảnh! Gã đã tạo ra mộng cảnh, sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình không còn ở trong phòng nữa mà là ở khu rừng phía sau thị trấn!”
“Gã nói những gì? Trong mộng cảnh ấy có gì không? Hình dáng nơi xuất hiện trong mộng cảnh là gì? Cậu nhớ không?” Cậu nhíu mày, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm, “Còn hình dạng của gã thì sao?”
“Giống y như đúc.” Hắn thất thần nhớ lại mộng cảnh đêm đó, hai người giống nhau y như đúc, nếu phân biệt có lẽ là ánh mắt cùng trang phục mặc trên người.
“Tôi và gã giống nhau như đúc.”
“Đêm đó tôi cứ nghĩ cậu tạo ra mộng cảnh cho chúng ta gặp nhau, nơi ấy là một toà cung điện rất to lớn tráng lệ, khắp nơi đều là viền vàng, dọc hành lang cứ cách 100 mét sẽ có một bình hoa. Tôi gọi mãi nhưng không thấy cậu đáp lời nên đã tự ý chạy đi tìm, tôi vào hết phòng này đến phòng khác, đủ các loại nội thất nhưng thứ không thay đổi duy nhất là thanh gươm bằng vàng được treo ngay đối diện cửa ra vào.”
“Khi ấy tôi cũng thắc mắc tại sao căn phòng nào cũng treo nó lên tường, nhìn nó tôi chẳng thể nào liên tưởng đến cậu được cả.” Vừa nói, hắn liền đối mắt với cậu, Socécher sửng sốt một chút liền mỉm cười, ra hiệu hắn nói tiếp, “Tuy nhiên tôi lại vứt nó ra sau đầu, tiếp tục vừa tìm vừa gọi cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bao quanh cả tòa cung điện là sương đen, vậy mà tôi vẫn không phát hiện ra điều kỳ lạ cho đến khi đến căn phòng ấy.”
Hắn mím môi, nâng hai tay lên che mắt, tựa như nhớ lại ký ức ấy khiến hắn khó chịu cực kỳ. Tiếng thở dốc vang lên trong phòng yên tĩnh càng khiến cho âm thanh thở dồn dập ấy to hơn.
Socécher với lấy một cốc nước lọc đẩy ra trước mặt Oxandre, tuy có thể nói giọng cậu đặc biệt dịu dàng nhưng với một người nhạy cảm với cảm xúc như hắn lại không thể bỏ qua được một tia xoa dịu trong giọng nói của cậu, “Cậu uống một chút nước đi, bình tĩnh lại rồi kể tiếp cũng được, không sao, tôi không ép cậu, đừng cố sức quá.”
Được cậu lo lắng khiến đáy lòng hắn trở nên lâng lâng, bỏ hay tay xuống, cầm lấy cuốc nước lọc khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Yết hầu di chuyển lên xuống, ánh mắt vì khó chịu mà hơi ửng đỏ, đôi môi tái nhợt được thoa lên một lớp nước bóng loáng, trông đặc biệt quyến rũ, đến mức nhìn vào chỉ muốn bắt nạt một trận ra trò.
Thức ăn trên bàn đã không còn bốc khói, miếng thịt cắt dở vẫn còn nguyên vẹn trên đĩa, ánh đèn ấm áp vào lúc này lại đặc biệt ảm đạm, chiếu xuống hai người đang ngồi bên bàn ăn. Tiếng thở dồn dập lặng đi, chỉ còn lại tiếng thở khẽ như hoà làm một.
[Ring ding ding… ring ding ding]
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá nát không khí trầm lặng của căn phòng, Oxandre tựa vào lưng ghế, cơ bắp tay hoàn mỹ, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, vươn ra cầm lấy điện thoại, lật màn hình lên xem là ai, “Là Lancercor, đồng nghiệp của tôi! Không phiền nếu tôi nghe điện thoại ở đây chứ?”
“Ừm.” Cậu cầm lấy ly sữa, nhấp môi một chút, trong không gian yên tĩnh, tiếng đầu dây bên kia lại đặc biệt rõ ràng.
[Này Oxandre! Đi uống không?]
“Hả?” Kẻ bị chỉ mặt điểm tên hơi chột dạ, liếc sang cậu thấy không có gì là liền nói, “Không đi.”
[Ôi sao lần nào cậu cũng từ chối tôi thế hả? Mà biết không? Ở quán bar của bà Hilda mới có nhân viên tiếp rượu, hình như rất có hứng thú với cậu đấy! Thấy hỏi cậu suốt! Bao ngon từ nước, ngọt từ xương! Đến nhé?]
“Không đi. Tắt đây.” Oxandre định tắt máy, đầu dây bên kia như bị dẫm phải đuôi, kêu lên quang quác, một giọng nữ ngọt ngào chen vào.
[Là anh Oxandre ạ? Em là Valerie, nhân viên mới, em đã nghe danh anh từ lâu rồi! Khi nào anh có thời gian qua đây chơi với chúng e-]
Lời còn chưa nói xong, Oxamdre đã luống cuống tay chân tắt điện thoại, chột dạ nhìn sang người ngồi bên kia, thấy cậu vẫn thong thả ăn nốt phần của mình thì thở phào nhẹ nhõm nhưng sâu trong thâm tâm của hắn lại cảm thấy hụt hẫng.
Cậu ấy không để ý sao?
Đâu ai biết được cuộc gọi nhảm của Oxandre vừa rồi, một từ cũng chẳng lọt được vào đầu của Socécher, ngoài tập trung về mộng cảnh của hắn thì chỉ còn tập trung về bữa tối hắn nấu.
Khỏi phải nói bữa tối này đặc biệt ngon, nhất là khi đồ ăn còn nóng, tuy nhiên dù đã nguội nhưng món ăn vẫn rất ngon. Khoé môi cong lên, vui sướng ăn nốt phần của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT