Socécher cầm trong tay món đồ chơi của trẻ con hình bàn tay, hết sức cạn lời nhìn Oxandre, kẻ đầu têu hai mắt long lanh nhìn cậu như muốn nói “Mau lắc đi nào!”. Cậu thở dài chịu trận, rất vui lòng cong môi tỏ vẻ thích thú, lắc món đồ chơi trong tay, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu, “Vui chứ? Tôi thấy hay nên đã mua, có thích không? Mấy bạn nhỏ rất thích đồ chơi này!”
Bất giác hắn cho món đồ này vào giỏ hàng rồi mang về cho cậu, trong lòng hắn đã liệt cậu vào danh sách trẻ nhỏ. Ánh mắt hài lòng nhìn cậu chịu chơi món đồ mình mua cho, tay xách túi lớn túi nhỏ xoay người vào phòng bếp nấu cơm.
Socécher đặt đòi chơi trong xuống, dự định chống người đứng dậy thì người vừa trong bếp thoắt cái đã chạy ra bế thốc cậu lên, lo lắng nhìn tay cùng chân của cậu, “Sao cậu muốn đứng dậy mà không nói với tôi? Tay cậu gầy như vậy làm sao có thể chống được! Nếu cậu muốn đứng dậy cứ gọi tôi, tôi sẽ ra bế cậu đến nơi cậu muốn, nhé?”
Cậu mím môi, nghĩ nghĩ, “Nhưng khi cậu vắng nhà, tôi đâu thể gọi cậu để cậu bế tôi đâu, đúng không? Vả lại tôi cũng muốn đứng lên đi lại, cậu bế như vậy sẽ rất bất tiện cho cả hai chúng ta, tôi cũng chẳng phải không đi lại được.” Cậu hơi đẩy vai hắn ra, lơ đãng đáp, “Tôi cũng có chút chuyện cần giải quyết.”
Mắt cậu vừa hay rơi xuống cái gương đặt trong góc phòng, một góc của tấm vải bị nhuộm đen, cậu nhíu mày. Oxandre nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy cái gương thì sực nhớ ra, hắn đặt cậu về lại ghế, “Cậu ngồi đây đợi tôi một chút, tôi nấu xong cơm, ăn xong tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu!”
“Ừm.” Cậu gật đầu, an vị ngồi trên sofa mềm mại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng bận rộn của Oxandre trong bếp, âm thầm suy nghĩ về vấn đề cậu muốn nói.
Nếu nói về tiếng nói chung của hai người thì rất ít, hầu như chẳng có mấy nhưng nếu là chuyện của Oliver thì khả năng sẽ rất là cao, đặc biệt khi hắn nhìn về phía cái gương, cậu cảm nhận được tay bế cậu của hắn hơi cứng lại.
Là Oxandre đã gặp riêng Oliver hay sao? Hay Oliver đang uy hiếp gì hắn?
Cậu bình tĩnh đưa mắt về lại cái gương, hay tay đặt trên đùi hơi nắm lại, cơn bực bội lại dâng lên nhưng cậu lại nhớ đến một việc, khi rời đi cậu chưa nói câu nào với Edouard.
||||| Truyện đề cử:
Bé Chanh Siêu Chua |||||
Tưởng tượng đến cảnh tượng Edouard phát rồ lục tung khắp mọi nơi đi tìm cậu, cậu lại thở dài, xa rồi cũng tốt, tính cảm của cậu nhóc cũng nên loại bỏ đi thôi. Chỉ là cậu cảm thấy hơi buồn một chút, trước khi đi không thể gặp lại anh lần cuối.
Mà người đang khiến Socécher sầu não thì lại ngồi im lặng bên cạnh Aubedian, một lời cũng không hé răng, chịu trận nghe ông mắng suốt hai tiếng đồng hồ chỉ vì lật tung chỗ ở của Socécher.
Anh cúi xuống, cắn chặt môi dưới, uất ức không hé nửa lời. Aubedian sau khi nói một tràng dài, nhìn anh như vậy, ông bất đắc dĩ khuyên nhủ, “Ed, con cũng phải biết chuyện lần này không hề nhỏ, nếu Lafayet đến tận Thủy Cung để tìm người thì con nghĩ mà xem, Socé đi theo họ liệu có an toàn được hay không? Thà rằng để thằng bé lên đất liền làm con người trên đó, may ra sẽ an toàn hơn đi theo bọn họ rất nhiều.”
“Nhưng anh ấy không nói-”
“Là ta đã bắt Socé rời đi ngay khi Lafayet biến mất, tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất để thằng bé rời đi sớm, nếu cứ chậm chạp không đi, bọn chúng quay lại chắc chắn sẽ không kịp nữa.”
“Lần này họ muốn đưa Socé đi làm mồi nhử để bắt lấy Oliver đang lẩn trốn khắp nơi, toàn bộ phe phái của Oliver đều bị Đấng đày xuống dưới đất để chịu phạt, chắc chắn gã sẽ cứu lấy chúng nó, mà nếu Socé làm con tin, con biết kết quả sẽ ra làm sao chứ?”
“…”
“Socé mà rơi vào tay của Oliver, sẽ khó mà sống sót được, năm đó chính là ví dụ điển hình mà trên Thiên Thượng vốn dĩ đã có ý muốn loại bỏ Socé rồi, lần này muốn bắt thằng bé đi chắc chắn cũng là một phần nằm trong đó.”
Aubedian mệt mỏi ngồi xuống, hai tay buông thõng trên tay vịn, nhìn xuống thân ảnh to lớn đang quỳ kia, đầu lại bắt đầu giật giật, “Ed, con phải loại bỏ cái tình cảm đấy đi, đừng tưởng con giấu kỹ lắm, một phần thằng bé không tạm biệt con cũng có thể liên quan đến tình cảm của con đấy.”
“Dù sao hai đứa cũng không có quan hệ huyết thống, ta cũng không cấm cản nhưng Socé thì khác, từ bé thằng bé đã xem con là em trai của mình, chắc chắn sẽ không vui vẻ gì khi biết đứa em trai mình yêu quý lại có tình cảm với mình đâu.”
“Thưa cha, khi cha yêu Hoàng hậu thì sao ạ?” Edouard ngẩng phắt đầu nhìn ông, ánh mắt cố chấp, hai đôi mắt đối nhau, “Cha cùng Hoàng hậu cũng là chị em họ mà? Nhưng cha và người vẫn bên nhau đấy thôi! Tình cảm đâu phải nói bỏ là bỏ được chứ? Người biết con yêu anh ấy bao lâu rồi không? Con yêu anh ấy hơn ngàn năm rồi!”
Ông không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn anh phát tiết đau khổ ra ngoài, như nhìn lại bản thân rất lâu về trước cũng mang dáng vẻ như vậy, hèn mọn cầu xin tình yêu từ người chị ông yêu nhất, cũng là người cá đã sinh ra Socécher - Anrie.
Thời điểm đó, cha của ông cũng không chấp nhận việc có tình cảm với anh chị em trong hoàng tộc. Khi ấy biết được tình cảm dành cho Anrie, ông đã rất sợ hãi, không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ dám vụng trộm yêu nàng, nhìn nàng vui vẻ khi bên cạnh mình, ông đã nghĩ cứ như vậy cũng được, nhìn nàng vui vẻ ông cũng vui lòng nhưng vào ngày hôm ấy, sắc lệnh vua cha ban ra, trời đất trong ông muốn sập xuống, khi biết nàng được đính ước cho một người cá nam khác khiến ông suy sụp tinh thần, ăn không ngon ngủ không yên.
Đối mặt với nàng ông vẫn gắng gượng mỉm cười, thầm nghĩ nàng gả cho ai cũng được, miễn sao nàng hạnh phúc. Ngày nàng gả cho người, ông không dám lộ mặt, chỉ sợ vừa nhìn thấy nàng vui vẻ gả cho hắn, tim ông lại nhói lên từng cơn. Ông thầm chúc phúc cho nàng nhưng trời không muốn, người cá nam kia sau khi cưới nàng, đánh đập nàng, sỉ nhục, vua cha biết nhưng ông ta vẫn làm ngơ, dù sao gia đình người kia cũng là một phần gốc rễ của Thủy cung này.
Ông đã mấy lần nói với vua cha nhưng đều vô dụng, trong cơn tức giận, ông đã cướp lấy cây đinh ba, tiễn vua cha của mình xuống địa ngục.