Có một điều cậu vẫn luôn thắc mắc khi gặp Oliver trong mộng cảnh đêm qua.
Cậu và gã đã từng chung đụng cùng nhau hay chăng? Trông gã rất quen thuộc cùng cậu nhưng khi cậu đối mặt với gã, mọi sự kinh tởm đều trở nên rõ rệt hơn cả.
Cậu không khỏi nhớ đến hình ảnh Oxandre đứng phía trước bảo vệ cậu sau lưng. Nhìn bóng lưng yếu ớt của người ấy cậu liền cảm thấy ấm áp. 𝖳hử 𝑡hách 𝑡ìm 𝑡𝘳a𝓷g gốc, géc gô ﹏ 𝖳𝘳𝗨m𝖳𝘳𝘂y ệ𝓷.V𝘕 ﹏
Khoé môi nhếch lên, hai mắt cong cong lưỡi liềm, vui vẻ đọc tài liệu cậu tìm được.
Tiếng chim ríu rít bên tai, Oxandre liếc mắt nhìn chúng rồi quay đi. Đến lũ chim còn có đôi có cặp thế mà hắn vẫn còn phải đứng ở đây để nhớ thương người cá của hắn.
Đứng ngoài cửa sổ, tiện tay đưa điếu thuốc lên miệng để ngậm, định châm lửa nhưng hắn dừng lại, nghĩ lại mỗi khi hai người gặp nhau cậu đều hơi nhíu mày hắn liền suy đoán cậu không thích mùi thuốc lá, đến đây hắn vứt điếu thuốc đi, chẹp chẹp miệng.
Vừa hay Lancercor đi qua nhìn thấy cảnh này, hắn ta cảm thán, “Ôi chà, sao cậu lại vứt điếu thuốc đó đi chứ? Nếu không hút thì có thể đưa tôi mà! Rất phí đất!”
Oxandre lấy cả bao thuốc ra dúi vào lòng hắn ta, “Cầm lấy đi, từ hôm nay tôi sẽ không hút thuốc nữa. Cai thuốc rồi!”
Lancercor tròn mắt, hai chữ ‘không tin’ viết rõ lên mặt, “Cai? Cậu á? Sắp có bão à?” tay hắn ta nhanh chóng nhận lấy bao thuốc rồi cất kỹ vào túi, chỉ sợ giây sau Oxandre sẽ thay đổi ý định, “Để tôi tính xem lần này cậu sẽ cai thuốc được trong bao lâu. À, phải rồi, lúc nào lên cơn thèm thuốc thì thử ngậm kẹo mút đi, có khi hiệu quả đấy, Felix cũng từng như vậy mà, cậu ta cũng cai thuốc được khá lâu rồi.”
“Sao tự nhiên nổi hứng cai thuốc thế?”
“Gặp được người tôi nguyện bảo vệ cả đời.”
Lần này điếu thuốc trên tay Lancercor rơi xuống đất, “Đùa gì chứ? Cậu gặp được rồi à? Có thể giới thiệu với người bạn này của cậu hay không?”
“Tất nhiên là không rồi, tôi muốn giấu cậu ấy cả đời, chẳng cho ai nhìn thấy.”
Lancercor nhếch môi, không nói nữa.
Hắn ta liếc nhìn vẻ mặt của Oxandre rồi cúi xuống nhặt lại điếu thuốc rơi, châm lửa, một loạt các động tác liền mạch dứt khoát, trông vừa bỉ ổi vừa cuốn hút.
“Thế là không nể mặt nhau rồi Oxandre! Dù gì tôi và cậu cũng quen biết nhau lâu rồi, tôi có bạn gái là khoe cậu ngay đấy thôi!”
“Của tôi khác.”
“Khác cái gì? Giới tính à? Hay…” Hắn ta ngân dài giọng, nhìn thấy sự khó hiểu của Oxandre, lúc này hắn ta mới thong thả nhả nốt mấy từ còn lại,”... Khác giống loài?”
Tầm mắt Oxandre dừng lại một chút rồi liếc đi, Lancercor để ý đến biểu cảm của hắn không khỏi tối sầm mặt.
“Sao? Cậu nghĩ tôi sẽ đi yêu động vật à?” Oxandre hỏi lại.
“Hả?”
“Tất nhiên là có rồi, tôi yêu mèo!” Vừa dứt lời, trong bếp liền vọng ra tiếng gào thét kinh thiên động địa của bếp trưởng.
“Đi thôi, lũ chuột đến tập kích bếp trưởng rồi, giờ ông ấy đang rất sợ hãi đấy!” Lancercor thở ra làn khói rồi vứt điếu thuốc hút dở xuống sàn gỗ, lấy chân day day cho đến khi điếu thuốc nát bét hắn ta liền quay đi luôn.
Oxandre nheo mắt nhìn mặt biển rồi cũng đi theo Lancercor vào phòng bếp.
Bên phía Socécher thì không được yên bình như vậy, đúng như những gì cậu lo lắng, cha đã đến rồi, ông đang ngồi nhìn chằm chặp vào cậu từ đầu đến chân.
Socécher mím môi, không hé ra nửa lời, cha cậu cũng không nói gì tuy nhiên đôi mắt của ông lại không giữ nguyên được một chỗ, chúng đảo đi đảo lại, đảo lên đảo xuống khắp người cậu, cứ như chỉ cần quan sát thêm một chút nữa cậu sẽ hộc máu ra vậy.
“Socé.” m điệu nghiêm nghị của Vua Thủy Tề cất lên, lòng cậu run lên một cái.
Cậu chỉ dám thấp giọng trả lời, “Vâng thưa cha.”
“Ta đã nói con rồi.” Ông thở dài, tựa lưng vào vào, mắt vẫn dán vào vai của cậu “Với năng lượng và sức khoẻ của con, thứ ma pháp con không được phép sử dụng đấy là tạo mộng cảnh. Những người cá khác thì không vấn đề gì nhưng con không giống họ.”
“Vâng, con biết thưa cha.” Cậu cụp mắt xuống, che đi sự đau khổ sau hàng mi dày của mình.
“Socécher, con cũng biết khi con sử dụng phép tạo mộng cảnh, nó sẽ trực tiếp hút đi sự sống của con mà, Người sẽ rất thất vọng nếu con không nghe lời đấy.”
“Con xin lỗi thưa cha.”
“Và Socé này, đừng gặp con người nữa, ta không muốn con phải chịu đựng đau khổ.” Vua thủy tề nhíu mày, bóp bóp ấn đường.
“Cha.”
Ông nhướn mày, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
“Con có quen biết Oliver không?”
Mọi người trong cung điện không hẹn cùng nhau đình chỉ động tác, đến cả Edouard vừa đến cửa cũng dừng lại, sửng sốt trừng lớn mắt nhìn cậu.
Vua Thủy tề nắm chặt bàn tay đang khoanh của mình, cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình xuống, khi đã bình tĩnh hơn mới hỏi cậu, “Tại sao con lại hỏi vậy?”
“Là vừa nãy con đã mơ thấy, con cùng Oliver đã từng quen nhau. Chúng con là bạn sao ạ?”
“Không phải, con không hề quen gã Socé ạ! Hai người các con chỉ là đường thẳng song song với nhau, con dưới biển, hắn trên tháp Thần.” Ông khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, Edouard bơi lại gần cậu, gật đầu đồng tình với lời ông nói, “Đúng đấy anh, những gì chúng ta mơ thấy luôn luôn trái ngược với hiện thực mà, nếu trong mơ anh thấy anh và gã thân thiết thì hiện thực anh và gã không hề quen biết nhau.”
“Vả lại em bên anh bao lâu nay, ngoại trừ những lúc anh lên bờ thì chẳng rời khỏi cung điện nửa bước.”
“Nhưng… hình như có một phần ký ức của con không có thưa cha.” Socécher vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được bàn tay đang để trên vai của cậu cứng ngắc, cha cũng khựng lại, cậu mím môi, là thật chăng?
“Con vẫn đang mơ ngủ sao?” Ông chỉnh lại sợi dây đeo trên tay của mình để che đi sự thất thố vừa rồi, Edouard cũng theo lời ông nói mà bóp bóp vai của cậu.
“Anh nên nghỉ ngơi thêm đi, em sợ anh vẫn đang mệt mỏi chưa tỉnh táo đâu, đừng suy nghĩ lung tung mà hãy nghỉ ngơi đi anh.” Edouard kéo Socécher lên vỏ sò đặt cậu nằm xuống, Vua Thủy tề cũng lại gần, khẽ vuốt mái tóc của cậu, thì thầm, “Con đừng nên suy nghĩ nhiều, ta không muốn con phải chịu đau khổ một lần nào nữa.”
Socécher nín thở để nghe lời ông thì thầm nhưng không thể nghe được, như có màng cách âm bọc tai của cậu lại, dần dần hai mí mắt nặng trĩu, cảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là nỗi lo lắng cùng đau lòng nồng đậm trong đôi mắt của hai người đứng bên cạnh.
Mọi thứ chìm vào bóng tối, tiếng hít thở đều đều vang lên.