Kể từ ngày Oxandre và cậu trao đổi quà gặp mặt với nhau cũng đã được một tuần. Trong khoảng thời gian này, công việc ở nhà hàng càng ngày càng bận rộn, vì đã đến khoảng thời gian cao điểm, số lượng khách du lịch đến hòn đảo này tăng cao nên người lui đến nhà hàng dừng chân cũng tăng lên.

Oxandre ngày nào cũng như ngày nào, sáng sớm tất bật trong bếp, tối muộn mới trở ra biển, ngồi đợi cậu một lúc, khi chắc chắn rằng cậu sẽ không đến hắn liền quay về phòng tắm rửa, thay nước cho hoa rồi lăn lên giường nạp năng lượng cho ngày tiếp theo.

Lancercor cũng mấy lần qua phòng hỏi bông hoa mà hắn ngâm trong nước biển, đặt trên tủ đầu giường là gì hắn đều cố ý trả lời qua loa, cũng đâu thể nói với người ta hoa này hắn được người cá mang từ dưới đáy đại dương lên tặng hắn được đúng chứ?

Hắn ta cũng hỏi hắn có thể cho mượn nhưng không đời nào hắn đồng ý nên đã thẳng thừng từ chối. Hừ, hoa này là một người bạn mới quen của hắn tặng, muốn mượn là mượn được chăng?

Cứ thế ngày nào cũng lặp lại, vào một đêm trăng tròn tròn vành vạnh, nhà hàng nghỉ sớm, Oxandre vui vẻ bước đến nơi hai người thường gặp nhau. Trước khi bước vào hang đá kia, hắn nhìn xung quanh trước, sau khi xác định không có người quanh đây mới yên tâm bước vào.

Lần này không để hắn đợi lâu, mỹ nhân ngư của hắn đã tới rồi.

Người kia như bước ra từ sách cổ tích, lần nào nhìn thấy cũng khiến hắn phải rung động.

Mái tóc đen dài như thác đổ xuống tấm lưng gầy mềm mại, đôi mắt hoa đào chứa đựng cả một buổi hoàng hôn bên trong luôn luôn đong đầy sự dịu dàng, khóe miệng cong cong, nước da trắng nõn.

Hai từ nghệ thuật, hai từ kiệt tác cũng không thể miêu tả được vẻ đẹp của Chúa đã ban tặng cho nhân ngư của hắn.

“Oxandre.”

Ôi, đến giọng nói của người khi gọi tên của hắn cũng nhẹ nhàng như vậy. Hắn đắm chìm vào suy nghĩ riêng của mình, ánh mắt nhìn Socécher đang lại gần cũng dần trở nên dịu dàng hơn.

“Ừm, thật lâu không được gặp cậu, hôm nay tôi có mang một chút đồ ăn đi, không biết cậu có thể ăn được không? Đây đều là nhưng món được mọi người khen ngon đấy!” Tay hắn mở túi bóng ra, lấy ra từng gói như lấy lòng bày ra trước mặt cậu, hai mắt hắn cong tít lên, có thể thấy được khi gặp lại cậu hắn đã vui đến nhường nào.

Socécher nhướng mày, không nghĩ tới con người kia vẫn sẽ đợi cậu vào giờ này, khi nhìn thấy đồ ăn đóng gói hắn bày ra, hai mắt cậu loé lên sự ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Cậu bơi lại gần hắn, hai tay khoanh lại, nghiêng đầu nhìn lướt qua từng món khác nhau. Chúng được đóng gói hết sức cẩn thận và tinh tế, hình ảnh bên trên cũng đầy màu sắc hay ho và bắt mắt.

Cậu cầm trên tay một hộp được đóng gói tinh tế nhất, xung quanh hộp bao quanh bởi một lớp giấy bọc màu đen được cố định bằng chiếc nơ nhỏ nhắn bên trên, “Cái này là gì? Đồ ăn sao?”

Thấy người mà mình nhớ thương bao lâu nay có hứng thú với món đồ mà hắn bỏ công nhất, khỏi phải nói hắn phấn khích đến mức nào tuy nhiên hắn vẫn phải giữ chặt lấy cái đuôi đang vẫy loạn của mình, hết sức nhẹ nhàng giải thích với người trước mặt.

“Cái cậu đang cầm là chocolate, sẽ có vị đắng nhưng khi ăn xong đọng lại đầu lưỡi của cậu chính là vị ngọt, trong đắng có ngọt, rất tuyệt phải không? Đó chính là món tôi thích nhất đó, chocolate có thể khiến tôi giảm stress mỗi khi tôi căng thẳng. Cậu thử ăn đi!”

Hắn lấy chiếc hộp từ tay cậu, khéo léo tháo nơ xong sau đó là từng lớp giấy bọc được tháo ra, thứ bên trong có dần hiện ra trước mắt hai người.

Hai viên màu trắng, hai viên màu nâu.

“Cậu thấy hai viên màu trắng này chứ? Nó chính là chocolate sữa, ăn vào sẽ không bị đắng như loại nâu kia, ăn rất ngon đấy!” Tay hắn cầm lên một viên đưa tới trước mặt cậu, ra hiệu cậu ăn thử.

Socécher nhìn mắt hắn chằm chằm rồi mới đưa mắt về tay đang cầm thứ gọi là chocolate trắng kia. Sau khi xác định không có gì nguy hiểm thì cậu mới vươn tay ra cầm lấy viên chocolate kia. Không biết tại sao trong thâm tâm của cậu khi gặp lại người này luôn luôn cảm thấy một sự bình yên khó cảm thấy được, vừa rồi cũng như vậy, luôn có trực giác nói với cậu rằng người trước mắt này sẽ không bao giờ hại mình nên cậu mới vươn tay ra nhận.

Từ từ cho vào miệng, vị ngọt của chocolate dần dần lan tỏa ra khắp khoang miệng, Socécher mở to mắt ngạc nhiên nhìn Oxandre, cậu khẽ cắn nó, nhân ở giữa liền chảy ra một dòng sữa ngọt lịm, thơm ngậy.

Cậu thích thú mà ngậm viên chocolate sữa kia, hai mắt cong cong, trong mắt lấp lánh ánh nước, đầy sự sung sướng và thỏa mãn như một con mèo híp mắt đầy thỏa mãn khi nó được chủ của mình vuốt ve cưng nựng.

Ngậm hết viên kia, Socécher liền vươn tay lấy loại có màu nâu, từ từ đưa vào trong miệng.

Viên màu nâu này khác viên vừa rồi, khi ngậm vào sẽ có vị đăng đắng, cũng có vị ngọt nhưng rất nhạt, rất ngon nhưng không bằng chocolate trắng vừa rồi.

Cậu nhướng mày mỉm cười, “Cảm ơn cậu đã cho tôi ăn thử món này, tôi rất thích, rất hợp miệng, nhất là loại chocolate màu trắng này, thật sự rất ngon. Tôi không có gì có thể cho cậu thử, để lần sau gặp lại, tôi sẽ mang lên cho cậu nếm thử đồ ăn của nhân ngư chúng tôi.”

“Sẽ không là cá sống đấy chứ?” Hắn mỉm cười với cậu.

“Nếu cậu muốn tôi cũng không ngại tặng cho cậu đâu.” Socécher cười cười, nhanh chóng xử lý nốt hai viên chocolate còn lại. Thầm nghĩ nên mang thứ gì ngon ở thủy cung vào lần sau.

“À, đúng rồi, vòng tay lần trước tôi tặng cậu, cậu đã thử chưa? Có vừa không?” Oxandre nhìn cổ tay chỉ quấn quanh mình dây lụa của cậu thì hơi mất mát. Khi đi mang đi cho thở làm, hắn nghĩ cũng không nghĩ, báo ra một số đo, lúc đấy hắn cũng thắc mắc tại sao bản thân lại chắc chắn như vậy nhưng trong thâm tâm nói cho hắn biết đó là số đo chính xác, có lẽ là giác quan thứ sáu của hắn đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play