“Kinh nghiệm của bọn chúng phong phú, rất hiểu cách chơi đùa người nhà con tin.” Dylan nắm lấy cái thước, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đúng vậy. Thực tế thì cuộc điện thoại đầu tiên này bọn bắt cóc không để lộ tin tức gì, chỉ nói cần mười triệu đô la Hồng Kông mà thôi.” Phương Trấn Nhạc tiếp tục trình bày manh mối mà cảnh sát đang có, lời nói đầy ẩn ý: “Thật ra mục đích chính là không để ông Lê báo cảnh sát vì không nhận được cuộc điện thoại nào, hơn nữa còn có tác dụng gây áp lực và thăm dò.”
“Nói như vậy thì cuộc điện thoại thứ hai rất quan trọng.” Dylan bỏ cây thước xuống, lau trán, lau mặt, quay qua nhìn Bạch Mi Ưng Vương.
“Patrick, cậu có suy nghĩ gì?” Bạch Mi Ưng Vương xem kỹ dáng vẻ đã tính trước mọi bước của Phương Trấn Nhạc, dứt khoát, hào phóng giao quyền lên tiếng cho đối phương.
Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Gia Di một cái, nhận được sự ủng hộ và chăm chú của đối phương, lúc này anh mới nói:
“Ông Lê phải là một người lắng nghe tuyệt vời, không hề cướp lời của bọn bắt cóc, nhất định phải để bọn họ cảm thấy bọn họ đã nằm trên cơ, đã khống chế được cục diện. Đừng để bọn bắt cóc cảm thấy bị xúc phạm, cảm thấy không thể nào kiểm soát mọi việc được nữa, thậm chí còn nghi ngờ ông Lê là người giảo hoạt, đáng sợ, không biết đang tính toán phản kháng lại bọn họ thế nào, nếu vậy sẽ khiến bọn bắt cóc làm ra những tổn thương không cần thiết với con tin, thậm chí còn giết con tin.”
“Phải cố gắng hoàn toàn đi theo kế hoạch bọn bắt cóc đã vạch ra, như vậy chúng ta mới có thể nhìn kỹ mức độ lớn nhất của từng điều kiện và hành động của bọn cướp, từ đó lấy được thông tin cần thiết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT