Đêm đã khuya, nhóm người Dịch Gia Đống giúp Bảo Thụ xử lý mọi việc xong, sau đó đưa cậu ấy lên xe mô tô của Mãn Ngưu, thấy cậu ấy được đưa đi rồi mới yên tâm ai về nhà nấy.
Nhà Mãn Ngưu tuy không lớn lắm nhưng cũng có một phòng ngủ, một phòng khách và nhà bếp, là một căn hộ nhỏ vô cùng thoải mái, bày trí cũng rất đơn giản, màu sắc trang nhã, sạch sẽ nhưng trông cũng rất ngầu.
Bảo Thụ e dè ngồi xuống ghế sofa ngoài phòng khách, nhận ly nước mà Mãn Ngưu đưa, vừa uống vừa đưa tay lên xoa đôi mắt đã sưng húp như quả đào của mình.
“…” Mãn Ngưu không biết cách an ủi người khác nhưng khi thấy cậu thiếu niên ấy như vậy thì cũng định nói gì đó, thế nên anh ta cầm ly nước của mình đứng bên cạnh chần chừ một lúc lâu rồi mới ấp ấp úng mở lời:
“Anh cũng sống một mình từ lúc còn rất nhỏ, khi ấy cảm thấy rất khó khăn, nhưng…”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cậu thiếu niên, nhún vai nói tiếp: “Mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. Hơn nữa bây giờ em cũng đâu có một mình, tuy bà nội đã rời đi nhưng người nhà họ Dịch đều là người thân của em mà, họ giúp em lo liệu, sắp xếp mọi chuyện… Nên em không hề cô đơn đâu.”
Bảo Thụ gật đầu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy dễ chịu được hơn chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT