Khi đi gần sát với hung thủ, Gia Di suy nghĩ rất nhiều.
[Bắt ông ta lại, nói rằng mình nhận ra người này là hung thủ trong tấm ảnh. Mặc dù ảnh chụp từ rất xa lại còn bị làm mờ, nhưng kỹ năng phân biệt của cô rất tốt nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra. Sau đó giữ hung thủ tại đồn cảnh sát, kiểm tra nhóm máu và DNA. Nhóm máu có thể lập tức kiểm chứng, nhưng kiểm tra DNA cần phải đưa mẫu xét nghiệm qua Anh, cả đi cả về, cho dù nhanh nhất có thể cũng phải cả nửa tháng có lẻ. Nhưng nếu chỉ dựa vào một tấm ảnh mờ ảo, chụp một người đeo khẩu trang đứng trong bóng tối, cùng có nhóm máu B, cho dù cô có lập hồ sơ định hình tội phạm và manh mối của tổ Pháp chứng, phòng pháp y cũng không thể nào định tội hung thủ được – thiếu mất chứng cứ trực tiếp mạnh mẽ.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không xác định được sau khi bắt được hung thủ liệu có thể tìm được chứng cứ gì ở trong nhà ông ta không.
Lỡ như ông ta không không mang một bộ phận nào đó của người chết về nhà thì sao? Lỡ như ông ta đã thiêu đốt hoàn toàn bộ đồ dính máu thì sao?
Nếu vậy thì sau bốn mươi tám tiếng cảnh sát sẽ phải thả ông ta ra.
Sau khi đánh rắn động cỏ hung thủ có thể sẽ tháo chạy, có khả năng không tiếp tục gây án nữa, cứ mãi lẩn trốn, có thể… Tóm lại có khả năng không thể nào bắt được hung thủ nữa.
Huống gì, dưới tình hình chứng cứ vốn dĩ không đủ thuyết phục, cảnh sát không thể nói muốn lấy máu và mẫu DNA của hung thủ là có thể lấy được… Người dân Hương Giang vẫn có quyền con người.]
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT