Trong lời miêu tả của pháp y Hứa Quân Hào, người vô gia cư là một người rất đáng thương.
Anh ta sống ở nơi giao thoa giữa xã hội loài người và rừng rậm, khi thì là người, lúc lại là động vật. Nhưng cho dù khi có là người, anh ta cũng chẳng nhận được sự tôn trọng mà một con người đáng lẽ ra phải có.
Nhiều người qua lại công viên chỉ coi anh ta như một tảng đá, nhưng như vậy vẫn còn tốt, có những người thậm chí coi anh ta như bãi phân, nhìn thấy anh ta là sẽ đi đường vòng, thậm chí còn làm vẻ mặt khinh bỉ, phẩy bỏ luồng không khí thổi từ hướng của người vô gia cư.
Tuy nhiên, trong dòng tiềm thức, khi Dịch Gia Di nhìn thấy gã lang thang, thấy rõ khuôn mặt và trạng thái của anh ta, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta không hề buồn bã, cũng không có vẻ gì là oán hận hay thảm thiết, thậm chí trông dáng vẻ của anh ta còn rất vui vẻ ngây thơ.
Lương Hiểu Phúc cười rất tươi, hai hàm răng lộ ra, Gia Di đã đi trên con đường tấp nập vội vã của Hương Giang vài ngày vài tuần nhưng cũng chẳng thấy ai vui vẻ được như anh ta.
Những người bình thường coi anh ta là kẻ bẩn thỉu, ngu ngốc và điên loạn, nhưng kẻ điên Lương Hiểu Phúc lại chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của những người qua đường. Anh ta sống trong thế giới điên loạn của mình, mà có lẽ tình trạng tinh thần của anh ta còn tốt hơn nhiều người bình thường kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play