Vào những ngày không có án mạng kinh hoàng thì việc làm cảnh sát điều tra ở Hương Giang thực ra cũng khá ổn.
Tuy rằng những mâu thuẫn và xung đột nhỏ nhặt có thể sẽ phơi bày ra đủ loại rắc rối và những chuyện chẳng đáng gì trong cuộc sống muôn hình vạn trạng của đủ loại người, nhưng đôi khi những điều ấy sẽ lại khiến người ta cảm thấy việc đi sâu vào những câu chuyện chân thật nhất của cuộc sống, được nhìn thấy những con người bằng xương bằng thịt cười đùa, tức giận, la hét vui vẻ với nhau trên đường đời nhân sinh thật ra cũng là một chuyện ngập tràn sức sống.
Trong khoảnh khắc này, thật sự chỉ mong rằng công việc của cảnh sát hãy cứ mãi mãi chỉ như vậy thôi, chỉ có những việc nhỏ nhặt như thế, không xuất hiện bất cứ một vụ án bi thảm nào.
Ba ngày nghỉ phép nữa lại đến, khi hoàn thành công việc rồi tan ca, Gia Di đi vòng đến bàn của Lương Thư Nhạc, kéo một cái ghế ra rồi ngồi ngược lại chiều ghế, cũng không biết là đã học được cách ngồi như vậy ở đâu ra. Tay cô đặt lên trên thành ghế, cô dùng mu bàn tay chống cằm, cười nói vui vẻ:
“A Nhạc, nhà tôi sắp có cho thêm món cua lông đực vào thực đơn của quán ăn. Cậu giúp tôi viết bài giới thiệu sản phẩm mới được không?"
Chữ viết của Lương Thư Nhạc thực sự rất đẹp. Kể từ lúc nhờ cậu ta viết lên tấm bảng đen, cô đã phát hiện ra khả năng của cậu, không chỉ muốn nhờ cậu ta viết mấy câu đối Tết mà còn muốn nhờ cậu ta viết thêm một bài giới thiệu sản phẩm mới.
Trên một tờ giấy lớn màu sắc sặc sỡ, tên món ăn mới được viết bằng chữ thư pháp cỡ lớn ngay ngắn ở phía trên, sau đó còn viết thêm mấy dòng chữ nhỏ hơn ở dưới, ghi lại câu chuyện phóng đại mà Gia Di tự sáng tạo ra cho món ăn này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT