“Trở về sớm chút, đừng lắc lư ở đây.” Phương Trấn Nhạc lên tiếng đuổi người, cô gái nhỏ này lắc lư ở chỗ đen đủi này làm gì.

“Vâng.” Dịch Gia Di ngoan ngoãn trả lời, rũ mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Diễn thử lý do thoái thác đã chuẩn bị trước trong đầu lần cuối rồi mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó dùng kỹ thuật diễn vừa nghiêm túc vừa sứt sẹo của mình tỏ ra giật mình: “Hả?”

Nghe thấy tiếng “hả” này của mình, Dịch Gia Di suýt nữa lại đỏ mặt, sợ rằng cô không phải một diễn viên giỏi, phát âm hơi cao, có vẻ hơi cố tình, làm người cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng Phương Trấn Nhạc đã bị cô thu hút sự chú ý, cô đành phải không trâu bắt chó đi cày, dựa theo cốt truyện đã nghĩ sẵn, căng da đầu tiến tục diễn.

“Thứ phản quang kia là gì vậy?” Cô chỉ vào góc chất đầy mấy thứ linh tinh như giấy vụn, ván gỗ cuối hẻm.

Giọng điệu hơi cứng, xấu hổ muốn dùng ngón chân moi đất.

Trước khi Phương Trấn Nhạc lấy lại phản ứng, Dịch Gia Di vội vàng né tránh ánh mắt của đối phương, nhấc chân chạy vào trong hẻm.

Chẳng may nếu không có gì cả thì nói mình nhìn nhầm.

Chuyện nhỏ, không cần lo lắng, hít sâu, hít sâu - niệm kinh an ủi bản thân, cô nhìn chằm chằm về phía trước, tò mò thò lại gần. Phương Trấn Nhạc nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy tạp vật, không thấy gì khác.

Lúc trước đám người Lâm Vượng Cửu đã điều tra chỗ đó một lần, dọn đống tạp vật kiểm tra cẩn thận rồi, không có khả năng để sót.

Nhưng thấy sự chân thành nghiêm túc của Dịch Gia Di, anh quẹo chân đi vòng qua cô đi đến chỗ đó.

Không có gì cả.

Tạp vật được dọn ra chỗ khác, ngoại trừ tro bụi bùn đất vụn gỗ và một mùi hôi thối buồn nôn không thể miêu tả ra, chỉ có máng mương rách nát do dân sống ở đây đổ nước bẩn xuống.

Anh ngồi xổm xuống chỗ này, quay đầu nhìn Dịch Gia Di: “Cô nhìn thấy gì?”

Ngón tay của Dịch Gia Di lạnh lẽo.

Không đúng, rõ ràng cô ‘nhìn thấy’ con dao nhỏ rơi ở chỗ này.

Bởi vì vị trí xác định, cô không từ bỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ngó trái ngó phải không bỏ sót chỗ nào, thậm chí vươn tay về phía mương máng, sờ soạng trong ngoài.

Trong lúc Phương Trấn Nhạc chuẩn bị vỗ bả vai cô bảo cô về nhà ăn cơm, đột nhiên Dịch Gia Di lấy ra một thứ, hai ngón tay nhéo, giơ lên cao.

Sau đó cô ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn anh, tay cầm dao nhỏ đưa ra xa như cầm bom, sắc mặt hoảng sợ.

Phương Trấn Nhạc ngừng thở, hai mắt sáng lên, quay đầu hét lớn: “Chú Cửu!”

Lâm Vượng Cửu đang ngồi xổm trong đống báo chí để tìm chứng cứ, nghe thấy tiếng gọi, mờ mịt quay đầu, sau khi nhìn thấy Dịch Gia Di như đang cầm thuốc nổ cùng với ‘bao thuốc nổ’ trong tay cô, ông mở to mắt nhảy cẫng lên, cầm túi đựng bằng chứng từ trong túi, xông đến cầm tay của Dịch Gia Di, cẩn thận bỏ dao vào túi.

Rất nhanh, tất cả cảnh sát đều dừng công tác lục soát, bao vây về phía cô.

Trên con dao nhỏ còn dính vết máu, từ độ mới mẻ của vết máy, hiển nhiên là mới đọng lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tìm được rồi hả? Tìm được rồi hả? Thật sự tìm được rồi hả?

Nếu tìm được hung khí, đại biểu tìm được vân tay. Cho dù không nhìn vân tay, từ manh mối của con dao nhỏ này, tỷ lệ phá án cũng đã tăng lên gấp bội.

Hoàng hôn xua tan khói mù trên mặt các cảnh sát, đám đàn ông vừa rồi còn hì hục tìm kiếm chứng cứ như trâu già, chỉ trong nháy mắt xuân về hoa nở, tinh thần gấp trăm lần.

“Woa! Chúng ta tìm kiếm sắp đào ba thước đất cũng chưa tìm được. Sao cô phát hiện được hay vậy?” Một cảnh sát trẻ tuổi nhìn chằm chằm túi đựng dao nhỏ một lúc, lại nhìn chằm chằm Dịch Gia Di đang ngồi xổm một lúc, tấm tắc bảo lạ.

“Cứu tinh điều tra án, ai da, có thể đi làm báo cáo rồi.” Lâm Vượng Cửu cười ha ha nói.

Nếu sau khi án mạng xảy ra mà không tìm được manh mối này, đó mới thật sự khó khăn.

Bây giờ cuối cùng cũng có đột phá, báo cáo cũng sương sương, cảm thấy rất tốt.

“Mang về phòng giám định vật chứng.” Sau khi đưa ra mệnh lệnh cho Lâm Vượng Cửu, Phương Trấn Nhạc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên không nhớ nổi tên cô, duỗi tay về phía cô, thuận tiện hỏi: “Cô tên là gì?”

Nghe thấy câu hỏi của Phương Trấn Nhạc, cô ngẩng đầu trả lời “Dịch Gia Di”, chậm rãi nhét tay của mình vào trong bàn tay lớn của anh.

Mượn lực của anh đứng lên, lúc này mới phát hiện hai chân nhũn ra.

Bàn tay to của người đàn ông này rất ấm áp, cô giống như một Bạch Cốt Tinh hấp thụ nhiệt độ và lực lượng từ trong thân thể của anh, đại não dần dần tỉnh táo.

Mấy chứ như ẩn như hiện dần dần rõ ràng, chiếm cứ đại não cô:

[Tất cả đều là thật!]

Sau khi nhìn thấy thi thể ở phòng giải phẫu bên pháp y, tất cả những hình ảnh giết người hiện lên trong đầu đều là thật sự!

Phương Trấn Nhạc lặp đi lặp lại nhấm nuốt ba chữ ‘Dịch Gia Di’, dần dần nhớ kỹ tên cô, xoay người nói với một đặc vụ khác: “Dẫn Dịch Gia Di đi sang bên kia rửa tay, uống nước ấm lấy lại bình tĩnh.”

“Yes, sir.” Đặc vụ lên tiếng, đi qua dịu dàng bảo Dịch Gia Di đi cùng mình.

“Thu đội.” Phương Trấn Nhạc đi lại một vòng trong hẻm nhỏ, cuối cùng mở miệng hạ lệnh.

Nghe thấy câu này, các đặc vụ đang tăng ca tìm kiếm đều cùng thở phào nhẹ nhõm.

Dịch Gia Di rửa sạch tay, cầm cốc giấy đựng nước ấm, cúi đầu nhấp từng ngụm nước, hoàng hôn cắt hình, thân hình có vẻ đặc biệt gầy yếu đáng thương.

Các đặc vụ tổ B và cảnh sát tăng ca phong tỏa hiện trường nhìn thấy cô đều cười.

Nữ cảnh sát làm văn chức mới vào sở cảnh sát tên là Dịch Gia Di tìm được hung khí. Cuối cùng mọi người có thể kết thúc công việc, thực sự là cứu tinh tới.

Bắt đầu từ hôm nay, có lẽ mọi người sẽ không dễ dàng quên đi cái tên ‘Dịch Gia Di’ này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play