Gia Di lại lái xe chở mọi người ra bờ biển, sự tiện lợi khi có xe đã được thể hiện vào thời khắc này, muốn ngắm biển thì đi ngắm biển, không cần quan tâm đến thời gian, tự do tự tại.
Đứng trên cảng ngắm nhìn những chiếc tàu thuyền xinh đẹp thả neo bên cảng Victoria và ánh đèn rực rỡ trên tàu, ngắm tấm vải màu xanh thẫm nối liền giữa trời và biển ở nơi xa xôi.
Gia Di sóng vai bên cạnh em trai, bước đi sau cùng, hỏi lại lần nữa:
“Vì sao lúc trước Gia Tuấn lại linh cảm mình sẽ bị bệnh nan y?”
Gia Tuấn đỏ mặt, hơi ngượng ngùng.
Bản thân cậu gây ra sự hiểu lầm tai hại đó, khiến mọi người lo lắng cho mình, cứ như một đứa ngốc vậy.
“Em cũng không biết nữa. Nhưng cuộc sống hiện tại quá tốt đẹp, cứ như đang nằm mơ, em cứ có cảm giác không chân thật, đôi khi sợ hãi mình thật sự đang nằm mơ, đến khi thức dậy sẽ trở về thời điểm nhà mình rất nghèo, mỗi ngày anh cả phải kiếm tiền, cho dù đã cố gắng giữ được nụ cười thì vẫn sẽ thở dài lúc nằm lên giường. Em kể chị nghe một bí mật, hồi trước có lần em tỉnh dậy lúc nửa đêm còn nghe thấy anh cả trốn trong chăn khóc…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT