Từ lâu bọn họ đã nghe nói đồn cảnh sát Thuyên Loan hoang vắng trống trải, rất nhiều người khi bị điều tới đồn cảnh sát Thuyên Loan thì đều nói rằng bản thân đang đi “canh giữ hồ nước”.
Trùng hợp là bên cạnh đồn cảnh sát Thuyên Loan thật sự có hồ nước, ngược lại không giống như trong ‘câu chuyện cảnh sát’ của Phòng Long, ra khỏi đồn cảnh sát thì dẫm phải phân trâu, các vụ án được báo cáo nếu không phải trâu nhà ai bị trộm thì là vợ chồng nhà nào đó cãi nhau.
Thế nhưng chỗ này khá yên tĩnh, không có ồn ào náo nhiệt, không có những con đường lớn, không có nhà cao tầng, không có những nơi để tiêu xài xa hoa trụy lạc, là nơi người dân trong thôn tới rồi lại đi, là nơi có hương vị cuộc sống.
Chỗ này còn xa hơn cả Quỳ Thanh, khoảng cách chỉ tầm một ngón út ở trên bản đồ, đối với người Hương Giang mà nói lại là góc biển chân trời xa vời vợi. Rất nhiều người cả đời mình cũng chưa từng tới vùng đất hoang vu vắng lặng này.
Bọn họ đi vào đồn cảnh sát mới xây chưa được bao lâu, Gia Di tưởng tượng cảnh tượng cô đơn lạnh lẽo của Từ Thiếu Uy khi mới tới đây.
Sau khi nói chuyện với người trực điện thoại của đồn cảnh sát và sếp cũ của Từ Thiếu Uy, lúc Gia Di rời khỏi đó, cô còn đi lòng vòng bốn phía.
Cho dù Từ Thiếu Uy rời khỏi đây không quá lâu nhưng từ lâu cậu ấy đã không còn liên hệ với các đồng nghiệp cũ. Đối với cậu ấy, dường như quá khứ đều chỉ là mây bay, cậu ấy không có bạn bè, cũng chẳng có quá khứ để luyến tiếc, chỉ cần cất bước đi về phía trước là có thể dễ dàng thoát khỏi mọi thứ đằng sau lưng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT