Tam Phúc và Từ Thiếu Uy đang ngồi đối diện để thẩm vấn Ngô Hiếu Ngọc, vào lúc này tên hung thủ có thể bình tĩnh giết chết bốn người xa lạ không hề có quan hệ gì với mình kia cũng đang bình tĩnh đối mặt với các câu hỏi của Tam Phúc.
“Này sir, tôi chỉ đến đó để mua nhà mà thôi, xem nhà mua nhà không thể xem là phạm pháp đúng không?”
“Từ nhỏ tôi đã bắt đầu tích góp tiền, lúc học tiểu học đã bán giấy vụn và đồ cũ, lên cấp hai thì bắt đầu kiếm thêm tiền trong các ngày nghỉ lễ, tiền mừng tuổi năm mới cũng tiết kiệm không dùng, sau khi tốt nghiệp thì đi làm tiết kiệm gần mười năm, từ nhỏ đến lớn tôi đều ngủ trên nóc tủ mà người ta dùng để cất chăn đệm, không dám ăn, không dám dùng tiết kiệm với gia đình như thế… A sir, bây giờ tôi có tiền mua được một căn ở Vĩ Lệ Kim Huy, từ nhỏ tôi đã có ước mơ có thể sống trong một ngôi nhà nhìn ra biển, như vậy có gì phải nghi ngờ cơ chứ? Chẳng lẽ tầng lớp lao động cấp thấp thì không thể dựa vào nỗ lực của mình để sống cuộc sống mà mình mong ước sao? Đừng khinh thường người khác như vậy chứ…”
“Cái gì mà do tôi từng chịu rất nhiều cực khổ, rõ ràng là đầu năm là đã có thể mua được nhà, nhưng đến cuối năm khi tích góp đủ tiền rồi đột nhiên không mua được nữa, cho nên mới không chịu được cú sốc này chứ? … Hơ, anh có vì chuyện này mà giết người không? Đừng bịa ra một lý do gượng gạo như thế để đổ oan cho người dân lương thiện.”
“Đừng ăn nói lung tung, lừa gạt người khác, tôi chưa từng giết người sao bác bảo vệ lại có thể chỉ đích danh tôi được chứ? A sir, không thể ăn nói bậy bạ như được đâu. Cho dù tôi có ngu dại đến đâu đi nữa thì cũng biết đặt điều sai trái là phạm pháp đấy.”
“A sir, khi nào tôi mới có thể về nhà đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play