“Thi thể được cây rong bao bọc, rồi từ từ phân giải, cũng vì thế mà quần áo đều còn cả. Hơn nữa, ngay cả tất của người chết cũng vẫn còn thì tại sao chúng ta lại không tìm được lấy một chiếc giày của người chết?” Phương Trấn Nhạc nói lại.

“Lúc người chết rơi xuống hồ, chân không đeo giày.” Tam Phúc lập tức đáp lời.

“Người bình thường không thể không đeo giày.” Phương Trấn Nhạc gạch thêm hai đường ngang chỗ chữ [Giày]: “Dây giày trói chặt thi thể lại với tảng đá có khả năng là dây giày của người chết. Hung thủ cố ý cởi giày của người chết ra, có thể không chỉ là vì hung thủ cần sử dụng dây giày của người chết, mà còn có khả năng là hắn vừa ý giày của người chết.”

“!” Tam Phúc đột ngột vỗ tay một cái: “Vậy đôi giày kia rất có khả năng đang được hung thủ sử dụng.”

Phương Trấn Nhạc khẽ gật đầu.

Bọn họ xử lý manh mối tạm ổn, Phương Trấn Nhạc từng bước bổ sung những thông tin bọn họ phát hiện được trong hôm nay lên bảng trắng, sau đó thảo luận thêm một lúc, cuối cùng xác nhận không còn gì tiến triển thêm nữa.

Muốn tiến thêm một bước, bọn họ phải chờ tới khi có báo cáo mới từ phía bộ phận pháp y và nhân viên pháp y, hoặc là Lưu Gia Minh tìm được người mất tích có điều kiện phù hợp với người chết, xác định được thân phận của người chết.

Phương Trấn Nhạc quả quyết thông báo cả đội giải tán, chỉ để lại mình Lưu Gia Minh tăng ca.

Gary và Lâm Vượng Cửu tới thăm gia đình người chết nữ xong, nhận được thông tin tan làm của sir Phương, bọn họ vui vẻ về nhà nghỉ ngơi.

Còn về việc hỏi thăm bạn học và giáo viên của cô bé, ngày mai trường học hoạt động lại bọn họ sẽ đi.

Lúc này, Gia Di vẫn còn ngồi trong phòng làm việc, không ngừng hồi tưởng lại những hình ảnh nhảy ra khi cô nhìn thấy người chết, Phương Trấn Nhạc thấy sắc mặt cô đỡ hơn một chút thì dẫn cô và chiếc xe đạp cũ kỹ của cô đi, ném chiếc xe vào chiếc xe Jeep của mình, lại “tiện đường” đưa cô về nhà.

Sau khi về nhà, Dịch Gia Di rửa mặt rồi chui vào phòng nhỏ của mình, lần nữa lấy giấy bút ra.

Cô ghi chép lại những tin tức bản thân nhớ kỹ, từng bước một, không ngừng lặp đi lặp lại việc suy nghĩ và kiểm tra với mong muốn có thể phán đoán được thân phận của hung thủ từ những tin tức này.

Nhóm hung thủ đó quen biết với người chết nam, có khi trước kia bọn họ còn gọi nhau là anh em.

Vậy thì… Vì sao anh ta lại chết chứ?

Bởi vì ngày hôm trước làm việc tới khuya, sáng hôm sau, tinh thần Dịch Gia Di không được tốt lắm.

Cô rửa mặt xong vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mãi tới khi nhìn thấy cả bàn đồ ăn ngon trước mặt, cô không tin nổi ngẩng đầu lên hỏi: “Hôm nay nhà hàng xóm qua nhà chúng ta ăn sáng sao?”

“Gần đây làm việc rất vất vả à em?” Dịch Gia Đống đặt đĩa bánh tart trứng cuối cùng lên bàn, hơi đau lòng nhìn em gái. Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mới được cột lên của cô: “Em ăn nhiều chút đi, đừng có mới vừa đi làm đã rớt chút thịt mà anh khổ công nuôi nhiều năm xuống hết.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trên bàn có rất nhiều sủi cảo tôm trong suốt lóng lánh, xíu mại heo với phần thịt heo được cắt hạt lựu cỡ lớn, cháo hải sản cồi sò điệp thơm nức mũi, bánh đậu xanh hấp, bánh cuốn cá phi lê chấm xì dầu, bánh tart trứng vừa nướng xong, gà thái miếng xào dứa…

Rốt cuộc sáng nay anh cả dậy từ lúc mấy giờ thế?

Cô quay qua nhìn Dịch Gia Đống, người đàn ông cao lớn còn đang mặc tạp dề, vẻ mặt trông mong nhìn cô, trong mắt đều đầy vẻ mong ngóng được cô khen ngợi.

Theo trí nhớ kiếp trước, cô thường nhào vào lòng anh cả làm nũng.

Từ sau khi cô xuyên qua, lại thêm cơ thể này đã là một cô gái trưởng thành, không quá thân thiết với anh trai cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng giờ phút này, Dịch Gia Di được yêu thương thật sự có ý định ôm lấy anh trai, muốn thân thiết với người anh cả giản dị, bình thường, hiền hậu này.

Cô vụng về vươn tay ra, ước lượng chiều cao của anh ấy, qua mấy lần thử nghiệm, cô rốt cuộc cũng không ra tay được.

Cô ngẩng đầu, ngại ngùng cười cười, Dịch Gia Đống bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô làm bật cười, bàn tay thô ráp của anh ấy vỗ vỗ lên bả vai cô, suýt thì vỗ cô ngã khỏi ghế, anh ấy sang sảng nói:

“Ăn nhanh đi, không lát nữa lạnh bây giờ.”

“Vậy em ăn đây!” Cô giơ hai tay lên, vui vẻ giả vờ giả vịt tuyên bố, sau đó mới cầm đũa lên.

Nhìn một bàn toàn món ngon, cô không biết nên ăn món nào trước.

Cháo hải sản mềm, dẻo, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị hải sản thanh mát, từ từ thưởng thức mới nếm ra mùi thơm của gạo.

Cô ăn hai thìa cháo lớn rồi mới gắp tới sủi cảo tôm.

Sau khi răng cắn vỡ lớp vỏ mềm trong suốt, nếm được vị mặn của nước chảy ra, dùng răng cắn xuống, lập tức cảm nhận được vị của tôm tươi bóc vỏ và thịt băm mềm.

Thưởng thức từng chút một, Dịch Gia Di cảm thấy cô giống như một người sành ăn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play