“Vậy cho dù sắc mặt của cậu ta có thể hiện rõ sự phản nghịch thì mấy người không trách mắng cậu ta vài câu, cảnh cáo khuyên bảo, dạy dỗ một chút hay sao?” Tam Phúc nghiêng người bên bàn, nhíu mày hỏi.
“Cần gì phải cảnh cáo với dạy dỗ chứ? Cậu ấy mới theo Thập Nhất chạy đi làm nhiệm vụ, đang trong khoảng thời gian xây dựng lòng tin với nhau. Thập Nhất chắc chắn có chừng mực của mình, là uy hiếp hay là dùng đức thuyết phục người thì còn xem bản thân cô ấy sắp xếp. Chúng ta tùy tiện tham gia vào không chỉ làm rối tiết tấu của Thập Nhất, mà còn có thể bất cẩn đắc tội với Từ Thiếu Uy thay Thập Nhất, khiến thằng nhóc đó ghi hận trong lòng. Lỡ như cố tình kéo chân Thập Nhất vậy chẳng phải đang từ giúp đỡ lại thành gây thêm phiền phức cho người ta hay sao?” Chú Cửu kiên nhẫn nói một cách vô cùng thành thục và bình tĩnh, suy cho cùng vẫn là lão đồng chí cân nhắc chu toàn.
“...” Tam Phúc hơi lúng túng, ồ, là như vậy sao?
“Đừng có nói là cậu sẽ tự ý chạy đi gõ núi dọa hổ đấy nhé?” Chú Cửu nhướn mày.
“Không có! Sao có thể chứ, chú Cửu, chú thấy tôi là người không biết nặng nhẹ như vậy sao?” Tam Phúc cười ha ha chuyển chủ đề: “Ồ, mọi người điều tra thế nào rồi? Có thuận lợi không?”
Đợi mọi người bắt đầu chia sẻ những gì mà mình đã nhìn thấy và nghe thấy trong lúc điều tra, Tam Phúc mới quay người, giả bộ uống nước để xua tan tâm trạng lúng túng này.
Sau khi đặt cốc trà xuống, anh ấy sờ mũi, bắt đầu suy nghĩ về đời người: Chẳng lẽ mình thật sự đang rước thêm phiền phức cho Thập Nhất sao? Vậy phải làm sao đây… Chậc!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play