Khoảng bốn giờ chiều, Dịch Gia Như được anh trai sai đi giao hàng ngay sau giờ học.

Là người chị hai luôn biết cách để nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Dịch Gia Di lấy tiền của cảnh sát Phương mời mọi người trong đội uống trà chiều, mua những thức uống mới của nhà mình – là người phụ trách hậu cần, cô đã thực hiện công việc này một cách quang minh chính đại.

Dịch Gia Như chạy xe đạp để giao hàng, tiền trao cháo múc, thậm chí Dịch Gia Di còn đưa cho cô ấy một khoản tiền tip hai mươi tệ bằng tiền túi của mình.

Dịch Gia Như cười phàn nàn cô keo kiệt, rồi vội vã phóng xe đi, trải qua suốt mùa hè, da cô ấy đã bị rám nắng xuống mất hai tông, nhưng cô ấy không hề quan tâm tới. Cô ấy giao hàng dưới cái nắng chói chang, ngoài việc đội thêm cái mũ bảo hiểm thì cô ấy chẳng làm bất cứ biện pháp chống nắng nào khác.

Sau khi Dịch Gia Di trở lại văn phòng, cô đã thêm kem chống nắng vào danh sách những thứ cô sẽ mua cho anh chị em của mình.

Sau khi mọi người uống xong trà sữa đá xay, ai cũng khen ngợi không ngớt, Lưu Gia Minh thẳng thắn nói ngày mai cậu muốn uống tiếp, Gary hỏi Dịch Gia Di địa chỉ nhà hàng bình dân của họ, định sau khi tan làm sẽ mua cho bạn gái uống thử.

Chú Cửu nghe thấy ý định của Gary cũng quyết định tan làm về sẽ mua vài ly trà sữa cho con gái.

Những loại thức uống cô giới thiệu đã nhận được rất nhiều lời khen, Dịch Gia Di lần lượt nói cảm ơn với mọi người.

Cuối cùng còn lại hai ly trà sữa, một ly đưa cho chị Nhân, ly còn lại có lẽ do được đặt ở rìa túi cách nhiệt nên đá xay đã hơi tan một chút, ban đầu cô định đưa nó cho thanh tra Khâu Tố San, bây giờ lại thấy làm như vậy thì hơi không ổn cho lắm.

Dịch Gia Di suy nghĩ một lúc, sau đó đi thẳng đến bộ phận pháp y với chiếc ly trà sữa đá xay đã tan một nửa.

Sau khi được thông báo rằng sir Hứa đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi, Dịch Gia Di đeo một chiếc khẩu trang, đội mũ chuyên dụng rồi cầm ly trà sữa đá xay đến phòng giải phẫu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhân viên pháp y Hứa đang hướng dẫn hai bác sĩ pháp y trẻ tuổi khám nghiệm lại một thi thể.

Dịch Gia Di cầm ly trà sữa, đứng tại chỗ tiến vào trong tiềm thức, trong vòng hai phút, cô nhanh chóng theo dõi một vụ án mạng.

“Sao Gia Di lại ở đây? Không phải cô đã nộp tất cả các báo cáo mà cô nhận được trước đó rồi sao?” Sau khi Hứa Quân Hào mổ não xong, anh ấy giao phần còn lại của việc kiểm tra phần não bộ cho cấp dưới “học việc” của mình, giơ dao lên và quay đầu mỉm cười hỏi cô.

Có lẽ vì dạo gần đây rất thịnh hành kiểu tóc dài lãng tử của Trịnh Y Kiện (*) nên Hứa Quân Hào cũng để mái tóc nửa ngắn nửa dài vừa phải, may mà tóc anh ấy đen mượt nên nhìn không hề luộm thuộm chút nào, thực sự toát lên dáng vẻ hơi phóng khoáng tự do lại vừa ngầu vừa đẹp trai.

(*) Trịnh Y Kiện: là một diễn viên, ca sĩ người Hồng Kông. Ở Việt Nam, anh nổi tiếng với vai diễn Trần Hạo Nam trong series phim điện ảnh Người Trong Giang Hồ và Nhiếp Phong.

Có điều trong khi tiến hành giải phẫu, phần tóc mái dài xõa ra hơi vướng nên anh ấy dùng hai chiếc kẹp kim loại để kẹp gọn lại, rồi đội mũ trùm đầu y tế lên nên trông bớt ngầu hơn, thậm chí còn thấy anh ấy hơi… dễ thương.

Hương Giang thực sự là một thành phố tự do, các tòa nhà có nhiều phong cách kiến trúc khác nhau có thể có chỗ đứng của chúng, bất kỳ kiểu tóc nào cũng có thể thấy được trên đầu của những người thuộc bất kỳ ngành nghề nào, trăm sông đổ về một biển, được tự do kinh tế.

Thấy Dịch Gia Di hơi ngẩn ra, anh ấy tưởng vì mình đang cầm trên tay con dao mổ xác nhìn cũng hơi đáng sợ, vội vàng đặt con dao sang bên cạnh, anh ấy cởi găng tay cao su, tháo khẩu trang rồi bước đến cửa, với vẻ mặt mà anh ấy cho là vô cùng dịu dàng, mỉm cười nhìn cô, chờ câu trả lời của cô.

Ánh mắt Dịch Gia Di dừng lại trên nụ cười của anh ấy vài giây, sau đó chuyển sang chiếc kẹp tóc trên thái dương anh ấy, sau khi cơ thể cô lấy lại chút ấm áp, cô cũng mỉm cười đưa ly trà sữa trong tay cho Hứa Quân Hào:

“Sir Phương mời anh thức uống mới của một nhà hàng bình dân rất ngon, có trà sữa đá xay, tôi cố ý để lại một ly cho anh đấy.”

“Sir Phương á?” Hứa Quân Hào bĩu môi, nhận ly trà sữa, lại nhìn Dịch Gia Di, cười hỏi: “Cũng chỉ có cô mới có tấm lòng nhân hậu như vậy, còn biết nghĩ cho người khác.”

Dịch Gia Di mỉm cười, thầm thừa nhận anh ấy đã nói đúng.

Hứa Quân Hào nhấp một ngụm trà sữa đá xay, gật đầu thật mạnh, khen ngợi “hừm” một tiếng, rồi lại uống một ngụm lớn nữa: “Cô mua ở cửa hàng nào vậy? Hương vị rất độc đáo, ngụm đầu tiên có vị kem mềm mại như sữa, sau đó là sự sánh mịn của trà sữa, trong vị đắng lại có chút ngọt, sau đó là... Ừm, mát lạnh và sảng khoái, làm dịu đi vị ngọt.”

“Sir Hứa, anh rất am hiểu về chuyện ăn uống nhỉ?" Dịch Gia Di cười khen ngợi, nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn về phía giường phẫu thuật.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play