Ông ấy yên lặng giống như đang ngủ, cho đến khi Quách Vĩnh Diệu nhịn không được gọi ông ấy một tiếng, ông ấy mới ngẩng đầu.
“Người từng là bạn bè của tôi, đã chết từ rất nhiều rất nhiều năm trước rồi." Chú Cửu thổi nước trà, nhưng không uống, tiếp tục nói: “Hiện tại, mọi thứ về người này cũng đã bị chôn vùi cùng với cậu ta. Đúng cũng được, sai cũng được, đối với người chết mà nói đều không có ý nghĩa gì cả.”
“Nhưng đối với người còn sống, đối với anh thì có ý nghĩa mà.” Quách Vĩnh Diệu nhìn Lâm Vượng Cửu, giống như muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương có thật sự cảm thấy không sao cả hay không.
Đối với người còn sống, thật sự không có ý nghĩa sao?
Cuối cùng chú Cửu uống một ngụm trà nóng: "Mấy chục năm trôi qua, kết hôn, sinh con, vào tổ trọng án, tôi có thể đổ hết sự thất bại của mình sang cho người khác sao?"
"Chuyện Tế Minh bán đứng tôi, lừa gạt tôi, có lẽ không phải là hủy hoại tôi, chỉ là... Một ngưỡng cửa khiến tôi hoàn toàn bước vào thế giới tàn bạo của người trưởng thành mà thôi."
"Xã hội này, có ai mà không trải qua thất bại chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT