“…” Triệu Chí Thành quay qua dò xét Dịch Gia Di, phát hiện đối phương không nhìn mình, trong sương sớm, đường cong một bên mặt đang hơi hếch lên kia vẫn rất rõ ràng, những đường cong nhấp nhô đó đều đang tỏ vẻ ngạo mạn, khinh miệt cũng như đã tính toán hết từ trước.
Biên độ sải bước của anh ta vô thức nhỏ lại, vẻ mặt gian dối và bất cần đời cũng tan biến. Anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc, gương mặt bình tĩnh, lúc này mới gắng gượng cong lên thành một nụ cười trào phúng: “Madam đang uy hiếp tôi sao? Nếu chứng cứ vững chắc như thế sao cô còn phải ở đây chờ tôi chứ? Hửm?”
“…” Dịch Gia Di giống như cười rồi lại như không cười, cô quay qua, ánh mắt thương hại và nghiền ngẫm nhìn lướt qua gương mặt của Triệu Chí Thành. Cô giống như đang nhớ tới chuyện gì đó mà cười nhỏ, rồi ngạo nghễ nói: “Chỉ sợ anh vốn chẳng hiểu cái gì gọi là thách thức?”
“Theo điều 101I ‘Bộ luật tố tụng hình sự’, người làm chứng, người giám định, người ghi biên bản, phiên dịch viên đối với tình tiết quan trọng của vụ án, nếu cố ý làm giả lời khai, giám định, biên bản, phiên dịch với ý đồ hãm hại người khác hoặc là che giấu chứng cứ phạm tội thì sẽ bị tạm giam hoặc phạt tù không quá ba năm; đối với tình tiết nghiêm trọng, phạt tù có thời hạn từ ba năm tới bảy năm. Anh làm giả lời khai hãm hại nhân viên chính phủ, có liên quan tới vụ án giết người cấp bậc cao nhất, anh đoán xem, việc này có được xem là là nghiêm trọng không? Bây giờ anh hai mấy rồi nhỉ? Bảy năm nữa thì cũng đã hơn ba mươi rồi, quãng thời gian tuổi trẻ tươi đẹp đều ở trong nhà giam cả. Phải rồi ha, nhà tù Stanley là nơi có cảnh mặt trời mọc trên biển đẹp nhất, chắc là anh sẽ thích đấy.”
Sắc mặt Triệu Chí Thành lập tức trắng bệch.
Bất kể là nội dung Dịch Gia Di nói tới, hay là giọng điệu, thái độ của cô đều có khả năng chọc giận anh ta ở các cấp độ khác nhau.
Anh ta xoay người lại, muốn lên tiếng phản bác, Gia Di lại giống như đã đoán trước được anh ta muốn nói gì, cô không chừa một khe hở nào, đồng thời đánh gãy những lời tức giận, quát tháo mà anh ta tính nói, nhanh chóng nói tiếp: “Có phải anh định nói chưa chắc bọn tôi có thể chứng minh anh làm giả lời khai sao? Chưa chắc anh sẽ vào tù bảy năm đúng không? Để tôi nói cho anh biết một chuyện, cấp trên trực tiếp của Lâm Vượng Cửu là một trong năm người giàu nhất Hương Giang. Người ta có tiền, có thể mời luật sư tốt nhất, à không, là mời cả một đội luật sư rất tốt. Anh cảm thấy thế nào hả? Thế tức là, cảnh sát có chứng cứ, lại có đoàn đội chuyên nghiệp tố tụng trên tòa để đấu với anh. Anh đoán xem, anh có ngồi tù tới bảy năm không? Ầy, tôi nghĩ một chút thôi đã cảm thấy vui vẻ lắm rồi. Rốt cuộc cũng có thể tống anh vào đó cho hả giận. Còn có thể đăng một bài báo tuyên truyền, răn đe mấy kẻ có ý định ngụy tạo chứng cứ. Đối với cảnh sát mà nói, tính thế nào đi nữa thì đây cũng là chuyện nhất định phải làm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT