Tế Minh không có tướng mạo đặc thù ví dụ như ‘lông mày ngắn’, ‘vị trí nốt ruồi đặc biệt’, ‘nốt ruồi lớn’… Gương mặt ông ta trên ảnh chụp rất bình thường, quanh khu Vượng Giác, Tiêm Sa Chủy có thể bắt gặp rất nhiều người địa phương có mấy phần tương tự với ảnh chụp đó.
Bây giờ Hương Giang vẫn chưa có kỹ thuật phân biệt mặt người, muốn xác định thân phận của người chết cần phải có nhiều bằng chứng hơn.
“Căn nhà của Lưu Phú Cường ở Bách Sĩ được sang tên từ một người ở Vịnh Vịnh, hiện tại không thể liên lạc được chủ nhà đó ở Vịnh Vịnh nữa.”
“Trong phòng bảo vệ, trên bàn của Lưu Phú Cường có treo một cái mài chân giống như bàn xát, mặt đất bên dưới chỗ để bàn chải có rất nhiều mảnh da, phán đoán sơ bộ là mấy chục năm nay, mỗi ngày ông ta đều không ngừng nghỉ mài vân tay, dần dần mài đi phần da ở bụng ngón tay, mài thành kén, rồi lại mài rớt kén, tiếp tục mài tới khi tróc da…”
“Đúng là một người tàn nhẫn.” Lưu Gia Minh nghe thế nhịn không được nhíu mày, hiếm có người nào vì sống sót mà làm ra được chuyện như vậy.
Bọn họ chưa chắc là người tốt, nhưng đúng là người vì sống mà không từ thủ đoạn.
Gia Di cũng gặp phải tình hình tương tự ở Waterloo, lúc học nghề chưa thạo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT