Gia Di cảm thấy buồn cười, mấy cậu trai trẻ ở tuổi dậy thì khi đánh nhau đều cảm thấy bản thân đánh người có chừng mực đấy.
Mỗi đứa nhỏ khi muốn chơi trò chơi đều cam kết với cha mẹ rằng sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học, nghe thế nào cô cũng thấy mấy lời giải thích này của sir Phương không khác gì mấy đứa nhóc loi choi đó.
“Lúc còn trẻ thì sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch. Ví dụ như tức giận với hung thủ, dùng sức giẫm chân hung thủ cho hả giận chẳng hạn. Tôi nói là tôi không cố ý, kết quả sau khi tới bệnh viện kiểm tra, ngón chân hung thủ lại bị tôi đạp gãy, ha ha ha. Lúc đó tôi thật sự không biết nặng nhẹ, có điều, tên hung thủ đó lừa các cô gái trẻ tuổi rồi mang họ đi bán. Sau đó, mọi chuyện nghiêm trọng hơn, nếu có cô gái nào không nghe lời, động một tí sẽ bị tên đó đánh chửi, lại còn cưỡng ép mấy cô gái giấu và vận chuyển ma túy. Lúc tên đó bị bắt còn nói xằng nói bậy cái gì mà cả đời làm chuyện này là đáng giá, lúc đó tên đó chọc cho madam tức giận tới phát run. Thật sự đáng hận.” Phương Trấn Nhạc kể xong, còn cố gắng chứng minh bản thân không phải người vô duyên vô cớ bạo lực, giải thích rất cẩn thận.
“Lần đó anh không bị phạt sao?” Gia Di quan tâm hỏi thăm.
“Có chứ, bị phạt nghỉ một tuần. Nếu không phải Khâu Tố San thấy tôi là người nghĩa khí, giúp tôi xin trước xin sau, thì cũng khó mà quay về làm cảnh sát mặc đồng phục.” Phương Trấn Nhạc lắc đầu, cười khổ.
Gia Di tưởng tượng hình ảnh madam Khâu vừa xin xỏ giúp sir Phương, vừa phải làm báo cáo, rồi âm thầm mắng sir Phương, cô nhịn không được bật cười.
“Có điều sau đó tôi đã rút được kinh nghiệm.” Phương Trấn Nhạc chân thành nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play