Ảnh chụp liên quan tới người chết trên báo, vì đáp ứng yêu cầu của cảnh sát, đồng thời báo chí cũng lo lắng dọa sợ đọc giả nên có có làm mờ mặt.
Nếu như người thân thì có thể từ dáng người, quần áo bên ngoài để nhận ra người chết. Cho dù không phải người thân mà là đồng nghiệp, cũng có thể nhận ra được hôm nay đồng nghiệp không đi làm như bình thường, lại trông giống như người chết đã được làm mờ mặt trên báo chí, khả năng đoán ra đó là cùng một người rất cao.
Nhưng tới nay vẫn chưa có ai gọi điện thoại tới báo rằng bọn họ là người nhà hoặc người quen của người chết, chỉ có thể chờ.
“Xe điện là ấn nút xuống xe, hoặc là có người đợi ở trạm xe buýt vẫy xe mới dừng lại đón khách, thời gian dừng lại ở các điểm đón trả cũng không cố định.” Tính ngẫu nhiên quá lớn, trên cả tuyến đường này, chỗ nào cũng có thể là chỗ người chết lên xe.
“Bây giờ có hai người báo có nhìn thấy người chết, có thể giới hạn thời gian người chết lên xe là từ khoảng giữa trưa 13:00 tới buổi chiều 15:30. Nhưng rốt cuộc người chết lên xe ở trạm nào thì chúng ta vẫn không cách nào đoán ra được.”
“Buổi sáng tôi có ngồi tuyến xe buýt kia, cũng xuống ở mỗi một trạm xe, sau đó hỏi thăm các chủ cửa hàng, những người buôn bán hàng quán lưu động ở trạm chờ. Tôi tốn hết cả mấy tiếng, nhưng không một ai nhớ là đã gặp người chết hay không. Chỉ có một người đẩy xe dạo đi bán hạt dẻ hình như đã từng thấy người chết ngồi trên chiếc xe buýt hai tầng, nhưng ông ấy cũng không chắc là có nhìn nhầm hay không.” Tam Phúc chạy ở bên ngoài cho tới trưa, hơn nữa còn hứng gió dọc đường nên ho khục khặc.
“…” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, gương mặt trắng của anh trông khá khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT