“Có thể trong đó có một cái thuộc về hung thủ.” Lưu Gia Minh gật đầu: “Người bị hại chủ động mở cửa cho hung thủ, cũng rót nước mời hung thủ uống. Trên cơ bản có thể phán đoán là do người quen gây án.”
“Trên ghế sô pha có một sợi tóc dài màu đỏ không cùng tông màu với tóc người chết, có thể là thuộc về hung thủ.” Anh Đại Quang Minh vừa đi vừa nói sơ qua cho các cảnh sát điều tra:
“Bàn trong phòng đều được bày biện rất cẩn thận, ngay ngắn, không có vết tích đánh nhau.”
“Con dao đã giết chết nạn nhân bị ném lại trong thùng rác cuối giường, trên đó chỉ có mỗi dấu vân tay của người chết, hiển nhiên là hung thủ đã đi thẳng vào bếp lấy con dao gọt trái cây này ra, dùng nó như hung khí.”
“Có hai khả năng, một là lúc kẻ giết người tới không có ý định giết người, cho nên không mang theo hung khí, bởi vì kích động mà sử dụng vũ khí trong nhà nạn nhân để giết người, trong lúc bối rối đã quăng bỏ tại hiện trường.” Gia Di đứng ở cửa, nhíu mày nói.
“Có một khả năng khác là kẻ giết người vô cùng thân quen với nạn nhân, biết trong nhà nạn nhân có dao có thể tùy thời sử dụng, do đó không mang theo hung khí tới. Hơn nữa, trực tiếp sử dụng đồ đạc của nạn nhân làm vũ khí, cũng có lợi cho việc che giấu thân phận của hung thủ, đúng không?” Tam Phúc tiếp lời.
“Đúng vậy, tôi có xu thế nghiêng về điểm sau hơn. Bởi vì mặc dù hung thủ sử dụng dao gọt trái cây ở nhà nạn nhân làm hung khí, nhưng lại có mang găng tay cao su của mình tới, đồng thời cũng mang găng tay cao su đó rời đi. Vì thế, khả năng cao hung thủ có chuẩn bị từ trước, tới đây với suy nghĩ muốn giết chết nạn nhân, đồng thời cũng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.” Gia Di bổ sung thêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play