Sau khi anh lấy ra ấn nút, hỏi mượn điện thoại Dịch Gia Đống, tiếp đó lại đi tới trước quầy thu ngân quay số.
Đối phương vừa nhận máy đã nôn nóng nói: “A Nhạc, chuyện lớn như vậy sao không gọi về nhà lấy một cuộc vậy con?”
Là giọng của mẹ.
“Không bị thương gì cả, đều là trên tivi nói phóng đại mà thôi.” Phương Trấn Nhạc vừa ứng phó vừa ngẩng đầu nhìn tivi với vẻ không yên lòng.
“Sao lại nói như thế, cho dù chỉ là trên tivi nói phóng đại thì mẹ với cha con vẫn rất lo lắng. Con không về nhà đã gần một tháng rồi, đến lúc nào mới về thăm cha mẹ đây? Vừa rồi tên người xấu đó còn giơ súng nhắm vào con. Mẹ nhìn thấy mà tim như ngừng đập. Không muốn cho con làm cảnh sát điều tra mà con không chịu nghe…” Mẹ nói rồi lại nói, đột nhiên giọng nghẹn ngào.
“…” Phương Trấn Nhạc hơi cúi mặt xuống, anh chỉ khẽ thở dài một tiếng chứ không tiếp lời.
“Cô cảnh sát đã cứu con đó thật sự rất giỏi! Cũng may có cô ấy ở đó, nếu không thì…” Mẹ lại nghẹn ngào, nhịn rồi lại khóc xong lại nhịn mới có thể nói tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT