Ông ta cố gắng nói to hết mức, giọng nói rõ ràng thể hiện sự oan uổng của mình.

"Vậy tại sao ông bỏ chạy?" Phương Trấn Nhạc nhìn cổ áo của Dịch Gia Di bị người đàn ông gầy đánh lệch rồi nhíu mày.

Bàn tay đang giữ chặt cổ tay của ông ta siết chặt hơn rồi ấn mạnh ông ta vào tường khiến cho tiếng la to của ông ta bị nghẹn lại.

"Đưa về thẩm vấn, bộ dáng rất khả nghi, cảnh sát tập hợp." Phương Trấn Nhạc giao người đàn ông gầy gò cho Lâm Vượng Cửu rồi xoa cổ tay, gọi mọi người tập hợp đội ngũ.

Trái tim của Dịch Gia Di vẫn còn đập rất nhanh, sự xúc động lúc đầu đã biến mất, lúc này cô mới bắt đầu nghĩ lại mà sợ.

Nếu trong túi ông ta có dao găm thì có khi lúc này cô đã bị đâm một dao chết tươi rồi nằm ở phòng xác như Trương Phượng Vân.

Càng nghĩ càng thấy sợ, cô run rẩy đưa tay ra mở cửa ngồi lên xe cảnh sát, dựa lưng lên ghế, rụt vai tự ôm lấy mình.

Bả vai đau đớn nóng rát, một đứa con ngoan trò giỏi từ nhỏ đến lớn chỉ biết đến trường đi học như cô có bao giờ bị ai đánh đâu.

Đau đớn và ác ý, một đấm này khiến cô hiểu được cảm nhận của kẻ yếu trong hoàn cảnh này, cô còn phát hiện mình lại có được năng lực kỳ lạ có thể nhìn lại hiện trường phạm tội... Tạm thời cô không thể tiêu hoá được hết tất cả mọi chuyện, lòng cô ngổn ngang trăm mối, rũ mắt yên lặng nhìn ngón tay.

Phương Trấn Nhạc lên xe liếc nhìn cô gái nhỏ, anh đang định hỏi bả vai cô có đau không có cần đến bệnh viện khám thử không lại thấy đôi mắt cô đỏ hoe, ánh mắt ngập nước, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ấn lên bả vai, ngồi trên ghế như một con thỏ con. Cô dựa vào sát vách xe, tỏ ra ấm ức như người đáng thương nhất trên đời.

Người đàn ông gầy gò bị Lâm Vượng Cửu đè đầu lên xe vẫn còn nói "Tôi không cười, tôi không cười".

Lưu Gia Minh thấy ông ta ồn ào quá nên lấy ra sổ ghi lời khai của cảnh sát xé một tờ vò lại rồi nhét vào miệng ông ta. Sau đó cậu và Lâm Vượng Cửu ngồi chung với nhau ở hàng cuối, kẹp người đàn ông vào giữa.

Những cảnh sát mặc thường phục và cảnh sát mặc quân trang cũng lần lượt lên xe, chẳng mấy chốc chiếc xe cảnh sát rất to đã đầy người. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lúc xe cảnh sát khởi động, Phương Trấn Nhạc đột nhiên duỗi tay về phía Lưu Gia Minh.

"?" Lưu Gia Minh.

"Kẹo." Phương Trấn Nhạc nhẹ giọng nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Vậy mà anh Nhạc không đòi thuốc lá.

Lưu Gia Minh không hiểu gì nhưng vẫn lấy ra một nắm kẹo sặc sỡ từ trong cái túi căng phồng của mình rồi nhét vào bàn tay Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc rụt tay về, lại nhìn Dịch Gia Di, cô gái nhỏ còn đang buồn bã.

Đúng là một cô gái yếu ớt, chỉ bị đánh có một phát mà đã đỏ mắt đỏ mũi tủi thân rồi, chẳng lẽ cô tốt nghiệp từ trường cảnh sát giống như là chui ra từ trong vại mật à?

Mặc dù trong lòng anh vẫn đang khịa cô nhưng anh vẫn giơ nắm tay đụng nhẹ vào cánh tay Dịch Gia Di.

Cô cảnh sát trẻ quay đầu nhìn sang, sắc mặt hoang mang.

"Đưa tay đây." Phương Trấn Nhạc ra lệnh.

Dịch Gia Di giơ một bàn tay ra.

Phương Trấn Nhạc dùng mắt ướm thử bàn tay nhỏ nhắn hồng hào kia rồi nhíu mày nói: "Hai tay."

Vì vậy cô lại ngoan ngoãn giơ hai tay ra, làm động tác bưng.

Lúc này anh mới đặt một nắm kẹo to vào lòng bàn tay cô.

Một nắm kẹo của người đàn ông đã lấp đầy hai lòng bàn tay của cô.

"Cảm ơn... Cảnh sát Phương." Dịch Gia Di đang cầm kẹo nên không rảnh tay để tự ôm mình, cô tựa vào lưng ghế nhìn đống kẹo không còn cảm giác thảm thương nữa.

Nhìn qua có vẻ khá thoải mái.

"Ừ." Phương Trấn Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cảnh sát đi qua thành phố phồn hoa với ánh đèn rực rỡ sắc màu, những chiếc xe kiểu dáng khác nhau dừng chung một chỗ hoặc lướt qua.

Trên những con đường ngoài cửa sổ xe, người đi đường vội vàng chen nhau, đây là một thành phố đông đúc và phồn hoa, cũng là một thành phố bận rộn.

Trong xe cảnh sát yên tĩnh, có người mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, có người đang chìm trong dòng tâm sự của mình, còn có người bị bịt miệng lại nên không nói rõ được câu nói giải oan "Tôi thật sự thật sự không cười, sir..." cho mình.

Cho đến khi tiếng vo ve của một con muỗi vang lên quấy rầy bầu không khí yên lặng trong xe.

Chắc con côn trùng nhỏ chui vào lúc xe dừng lại ven đường, bây giờ thấy loài người yên lặng nên tưởng đã tới thời cơ của mình, nó bay vo ve lượn xung quanh mọi người để tìm ra ai là người ngon miệng nhất.

Lâm Vượng Cửu ngẩng đầu lên, con muỗi bay vo ve qua tai ông ấy, nó không dừng lại, ông ấy liếc mắt khắp nơi để tìm bóng dáng nó.

Lưu Gia Minh run rẩy mấy cái rồi vỗ lên tay mình để thể hiện rõ thái độ chống cự không muốn bị đốt của bản thân.

Dịch Gia Di đang xếp kẹo gọn vào trong hộp đựng cơm đã được rửa sạch sẽ rồi yên lặng lấy một viên nhét vào miệng, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy con muỗi bay ngang qua, cô còn chưa kịp đuổi thì nó đã bay đi luôn rồi...

Con muỗi nhỏ thu hút ánh mắt của mọi người trong xe, nó bay vòng quanh lưỡng lự không biết chọn ai, cuối cùng, nó không hề do dự bay thẳng tới cánh tay đang đặt trên tay vịn của Phương Trấn Nhạc.

Lưu Gia Minh không nhịn được cười phì, cười nói không đúng lúc: "Ha ha, quả nhiên anh Nhạc ngọt thịt nhất."

"..." Phương Trấn Nhạc đen mặt.

Trên đời này có một loại người như thế, chỉ cần người đó ở đây thì muỗi sẽ không chọn đốt người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play