Nghĩ lại lúc đầu tiểu hoàng tử bị ép đến nước không còn chỗ nào để đi, định ôm theo Thất Bảo Lôi Thụ chạy ra khỏi Ô Trì Quốc, đến khi hoàng hậu bị ép chết, luyện thành quỷ vật đến tìm y, rồi tấm da người kia xúc động quỳ gối trước Phương Nguyên, hắn cam tâm mạo hiểu thủ trên Định Đỉnh Sơn bảy ngày, để tiểu hoàng tử âm thầm quay về cung đoạt vị, sau đó ban chiếu Thanh Quân Trắc chém yêu phi, được các thế lực trên dưới Ô Trì Quốc ủng hộ, nhất trí tán đồng thái độ của tiểu hoàng tử, gần như đồng thời ra mặt ép vua cũ phải đưa ra lựa chọn, rốt cuộc khiến Lữ Tâm Dao và quốc chủ Ô Trì Quốc phải bỏ của chạy lấy người...
Những minh thương ám tiễn, đọ sức khắp nơi trong quá trình đó thực sự là vô cùng phức tạp. Lúc ấy Phương Nguyên cứ thế tiến hành một mạch, chẳng cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại mới thấy thật sự quá mạo hiểm, bất cứ khâu nào xảy ra sai sót, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi!
Dù sao, trong cục diện lúc ấy, cho dù là tiểu hoàng tử nhận được sự ban phúc. của tổ tiên, nhưng nếu không vì cái chết của hoàng hậu đã làm dấy lên lòng căm phẫn của thế lực khắp nơi trên dưới Ô Trì Quốc, khiến họ tán đồng lệnh Thanh Quân Trắc chém yêu phi của tiểu hoàng tử, ép lão quốc chủ nhất định phải chém chết Lữ Tâm Dao mới chứng minh mình bị không bị mê hoặc, thì chỉ dựa vào thực lực và uy danh của lão quốc chủ, ông ta đánh ngược trở về, trực tiếp bắt tiểu hoàng tử cũng chẳng phải việc gì khó!
Cũng chính vì vậy mà Phương Nguyên mới phát hiện ra quá trình này thực sự rất thuận lợi.
Thậm chí có thể nói là có chút may mắn!
Nhưng cảm giác này cũng chỉ chợt lóe lên trong lòng hắn mà thôi, chứ không truy đến cùng.
Có lẽ chỉ vì lúc đó Lữ Tâm Dao đã làm việc quá đáng, khiến các thế lực của Ô Trì Quốc đều phản lại?
Nàng ta khống chế lão quốc chủ Ô Trì Quốc, dựa vào uy danh và tu vi của ông ta để làm mưa làm gió trong Ô Trì Quốc, làm gì cũng trót lọt, nhưng vì quá thuận lợi cho nên đã khiến nàng ta nhất thời không biết nặng nhẹ, cuối cùng thành ra lại làm quá...
Dù sao hoàng hậu của Ô Trì Quốc cũng là mẫu nghi thiên hạ của một nước, địa vị há có thể coi thường?