Rơi vào đường cùng, hắn đang cân nhắc xem có nên lấy linh tinh của mình ra để giúp bọn họ tu bổ hay không, nhưng hiện tại thật ra không cần.

Vào ngày thứ hai, có những thành chủ của Ô Trì Quốc ở xung quanh dẫn người lên núi, tặng ba nghìn lượng tinh linh và tất cả tài nguyên, chỉ nói là bệ hạ có chỉ, Thiên Xu Môn hộ giá có công, nên mọi thiệt hại đầu sẽ do hoàng tộc bồi thường. Hơn nữa, ngoài ra còn có rất nhiều phần thưởng khác nữa.

Hai vị lão trận sư hiển nhiên vui sướng trong lòng, cả ngày bật cười ha ha như hai tên ngốc.

Mà đến ngày thứ ba, có âm thị từ thủ đô của Ô Trì Quốc mang theo thánh chỉ đi tới, truyền lệnh của hoàng đế, phong Phương Nguyên là quốc sư của Ô Trì Quốc, nhận bảo ấn hộ quốc, và mời tới kinh thành gặp bệ hạ tại lễ đăng cơ. Cũng có ba con thuyền pháp chở đầy những món quà khác, nghĩa là ba phần lễ bái thầy. Đây là chuyện mà lúc trước tiểu hoàng tử đã từng đồng ý với Phương Nguyên, không ngờ hiện giờ y lên ngôi, ngược lại vẫn còn nhớ đến chuyện này.

Phương Nguyên từ chối phong hào quốc sư, và không nhận bảo ấn hộ quốc, ngược lại có nhận ba phần lễ bái thầy này.

Âm thị truyền chỉ đó hiển nhiên cũng có chút khó xử, Phương Nguyên lại chỉ kêu hắn cứ yên tâm trở về là được, nói hoàng đế hiển nhiên sẽ hiểu.

Âm thị bất đắc dĩ, chỉ đành trở về phục mệnh, không ngờ hoàng đế quả nhiên không tức giận, ngược lại bộ dáng giống như đã lường trước được...

Mấy ngày sau đó, lại tiếp tục có vài âm thị nữa tới Định Đỉnh Sơn.

Có người dâng tặng linh sơn bảo địa trong nội địa Ô Trì Quốc cho Phương Nguyên, để hắn tự do chọn lựa.. hắn coi trọng nơi nào thì xây động tiên ở nơi đó, vẽ ra thuộc địa cho hắn. Phương Nguyên từ chối, chỉ nói ở Thiên Xu Môn tu hành là ổn rồi.

Có người thì lại mang vô số những cô gái xinh đẹp tới để hầu hạ hắn, nhưng cũng bị hẳn từ chối với vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng liên tục từ chối vài lần, hình thức lại càng nghiêm trọng hơn.

Những con cháu quý tộc ở Ô Trì Quốc đó, sợ là ai nấy cũng biết đến một sự †ồn tại giống như Phương Nguyên, và biết hắn đã lập được công lớn trong việc đăng cơ của tân hoàng đế, có địa vị vô cùng không tâm thường. Tuy chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng sợ là có khả năng nổi danh bằng tứ đại phiên trấn. Vì vậy người nào cũng muốn lôi kéo quan hệ từ trước, người tặng quà từ Định Đỉnh Sơn xếp dài mười dặm. Phải gọi là vô cùng náo nhiệt...

Lúc này, Quan Ngạo cũng cảm giác được Phương Nguyên đã có chút mất kiên nhẫn một cách rõ ràng, nên xung phong đi nhận việc: “Để ta đuổi bọn họ đi chol”



Phương Nguyên bất đắc dĩ bảo: “Không cần, cứ nhận hết đi!” Quan Ngạo lập tức choáng váng nhìn Phương Nguyên.

Hắn nhún vai một cách bất đắc dĩ, rồi đáp: “Lúc trước, có một vị sư huynh đã dạy ta...”

Quan Ngạo chỉ đành nói gì nghe nấy, dẫn hai vị lão trận sư xuống núi. Nghe nói, trong ba ngày này, Thiên Xu Môn đã xây mới ba, bốn bảo khố tạm thời, dùng để cất những món quà này. Kết quả lại không đủ dùng. Hai vị lão trận sư, mỗi một người nhận hơn mười người hầu xinh đẹp, còn cứng rắn đưa cho Quan Ngạo hai người, kết quả Phương Nguyên nổi giận đánh hắn ta một trận thông đêm, nói hẳn †a không thể nhận họ được.

Hai lão bất tử đó làm hư thân mình thì Phương Nguyên không quan tâm. Nhưng Quan Ngạo đang ở thời khắc mấu chốt của việc tu hành, căn cơ chưa vững, tiềm lực chưa khai thác, nếu hỏng nguyên dương, sau này sẽ có những ngày tháng chịu khổ. Đường đường là đại nam nhân, mà lại dễ bị kích thích như vậy sao?

Sau khi trải qua bảy ngày như vậy, trong cung lại có tin tức truyền đến, tiểu hoàng tử dự tính sẽ tự mình tới bái thầy.

Hiện giờ y đã ồn định triều chính, và tổ chức đại điển đăng cơ. Trong quá trình này, ngược lại cũng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Trước khi tiểu hoàng tử đăng cơ, trong triều đình Ô Trì Quốc hiển nhiên cũng có một vài tiếng nói trung thành với hoàng đế cũ. Chỉ là vào thời diểm này, chuyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử bị yêu phi ép chết, thậm chí còn luyện thành quỷ vật đã lưu truyền trong Ô Trì Quốc, dấy lên một làn sóng lớn trong lòng mọi người ở Ô Trì Quốc. Nhưng chuyện này lại có liên quan đến sự dung túng của hoàng đế cũ

Mà nó cũng đã trở thành một bằng chứng tố hoàng đế cũ hồ đồ, giảm bớt không ít lực cản tiểu hoàng tử lên ngôi.

Cùng tới tiểu hoàng tử đến đây, còn có đám người môn chủ Hứa Thanh Doanh, Lý trưởng lão của Hỏa Vân Lĩnh và môn chủ Cự Giao môn. Mới đầu, bọn họ không đóng vai trò quá lớn trong quá trình lên ngôi của tân hoàng đế. Nhưng cũng có chiến công phò tá. Từ nay về sau, có thể nói là tương lai vô hạn, không nói có thể một bước trở thành tiên môn lớn nhất ở Ô Trì Quốc, nhưng ít nhất cũng sẽ nhảy lên được hai bậc, trở thành tiên môn hạng nhất ở trong Ô Trì Quốc.

'Toan Nghê cũng trở về cùng, nằm trong ngọc liễn và được khiêng tới đây.

Mới đầu, nó cõng tiểu hoàng tử lên đường đi liên hệ với thế lực khắp nơi, có thể nói là lập công không nhỏ. Sau này, khi nghe nói người của Lữ Phi làm loạn trong tế cung, nó đã dốc hết sức dẫn đầu cắn chết mấy cao thủ, và giải trừ nguy hiểm. Phần công lao này hiển nhiên càng phát triển hơn. Nghe nói hiện giờ trên người nó đã có danh hiệu là thần thú hộ quốc của Ô Trì Quốc, cũng xem đã giải quyết vấn đề xuất thân là yêu thú của mình!

Mèo trắng cũng trở về, được một vị cung nữ xinh tươi mơn mởn ôm trong ngực đi tới đây!

Nghe nói, sau khi ông nội này tới hoàng cung, chẳng làm gì hết, mà chỉ nằm sấp tên nóc nhà ngủ ba ngày, nhưng công lao lại lớn hơn ai hết. Ngay cả hoàng đế cũng không dám phong nó, chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của nó, đối xử với nó như bề trên...

“Tiên sinh...”

Hắn biết trong khoảng thời gian này, áp lực và những sợ hãi cùng lo lắng khác nhau đã đè nặng lên người tiểu hoàng tử.

Trên thực tế, không chỉ có tiểu hoàng tử, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi thắng được một ván cờ loạn này.

Quá trình này đã quá thuận lợi.

Thuận lợi như thể có thứ gì đó đã bị mình xem nhẹ vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play