*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thận trọng từng bước, toàn lực trùng sát!
Ngay cả chính bản thân Phương Nguyên cũng không biết mình đã vung bao nhiêu kiếm, chém giết bao nhiêu ma vật...
Vào lúc này hắn như sắp bị điên rồi, không ngừng vung kiếm chém giết, sau đó tiếp nhận vô tận huyết tế chi lực, lại đem những huyết tế chi lực này hóa thành lực lượng của mình, sau đó tiếp tục chém giết, dùng một thanh kiếm, cường ngạnh mở ra con đường trước mắt...
Chỉ một con đường máu như vậy, hắn đã lấy được lực lượng huyết tế lớn đến kinh người, thậm chí khiến cho một thân tu vi của hắn cũng tăng từ Luyện Khí tầng bảy lên tới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, hơn nữa vậy mà còn có dấu hiệu đột phá Luyện Khí tầng chín, chỉ có điều, loại huyết tế chi lực này so sánh với hắn Huyền Hoàng Nhất Khí mà nói, quá mức hỗn tạp, tràn ngập các loại lực lượng quỷ dị!
Lúc này tu vi của hắn tựa như là một suối nước trong được lượng lớn nước mưa đổ về vậy, mặc dù sức nước phóng đại, nhưng lại không được trong xanh như trước!
Nếu là trước đây, Phương Nguyên tuyệt đối sẽ không chấp nhận được.
Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng, ngay cả ma tức Hắc Ám hắn còn luyện hóa một phần, thì sợ gì huyết tế chi lực?
Đại khái giống như là nợ nhiều quá không lo bị đòi, rận nhiều quá không sợ bị cắn vậy!
Trong lòng thả lỏng, hắn dứt khoát chìm đắm trong quá trình sát phạt, lĩnh ngộ Kiếm Đạo của mình!
Các môn phái đều có kiến giải không giống nhau đối với Kiếm Đạo, nhưng đều chỉ rõ, Kiếm Đạo sinh ra từ sát phạt chi đạo.
Kiếm là một loại binh khí, vì sát phạt mà sinh.
Mà con đường Kiếm Đạo tăng lên chân chính, dĩ nhiên cũng là từ trong sát phạt...
Trải qua một trận đại sát phạt này, Kiếm Đạo của Phương Nguyên tiến bộ khó mà tưởng tượng nổi, cho dù trốn ở trên núi khổ luyện trên mười năm tám năm, thì lĩnh ngộ đối với Kiếm Đạo cũng không hữu dụng bằng một trận sát phạt đơn giản mà trực tiếp như thế này!
Giết giết giết!
Hắn lúc này không có suy nghĩ gì khác trong đầu, chỉ không ngừng chém tùy ý về phía bất kỳ ma vật nào trong tầm mắt!
Đến lúc này, hắn lại có một loại cảm giác tùy tâm sở dục, hắn xuất kiếm đã không còn câu nệ ở bất kỳ chiêu thức nào, thậm chí là không câu nệ bất kỳ nguyên lý nào, chỉ tiện tay xuất kiếm sẽ tự nhiên đạt tới hiệu quả hoàn mỹ nhất, thuận theo tâm ý của mình một cách hoàn mỹ nhất. Giết vô số ma vật chỉ với từng nhát kiếm một, điều này cơ hồ đã không thể coi là kiếm pháp nữa, mà là tâm ý, mỗi một kiếm xuất ra đều là tâm ý!
Bởi vì chỉ khi nắm giữ Kiếm Đạo đến cực hạn, mới có thể đạt tới mỗi một kiếm đều như ý.
"Nếu lúc nào cũng có thể bảo trì loại trạng thái này, ta chẳng phải là vô địch sao?"
Ngay cả Phương Nguyên, trong khoảnh khắc cũng lóe lên suy nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng sau đó, hắn liền nở nụ cười khổ, suy nghĩ cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ...
Về lý thuyết, hắn có Kiếm Đạo hoàn hảo, có pháp lực vô tận, đúng là có thể mở một đường máu giết ra khỏi ma vật triều cường này.
Nhưng vấn đề ở chỗ, con đường này quá dài...
Tại vô tận giết chóc đến mức này, nhục thể của hắn đã ẩn ẩn có chút không chịu nổi.
Lúc này hắn thông qua huyết tế chi lực của Ma Ấn Kiếm, có thể đạt được sức mạnh vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng sẽ không khô kiệt, nhưng vấn đề ở chỗ, nhục thể của hắn cũng biết mệt mỏi, điều này giống như lúc trước Quan Ngạo nuốt vào Tam Chuyển Phong Ma Đan vậy, trước khi đan dược mất đi dược tính, hắn có thể liên tục chiến đấu, thậm chí liên tục chiến đấu đến chết, nhưng sức chịu đựng của nhục thân hắn là có hạn...
Khoái đao sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn!
Nhưng nếu như liên tục dùng khoái đao chém xuống, đến một mức độ nào đó, sớm muộn gì thân đao cũng sẽ vỡ nát!
Nhục thân Phương Nguyên lúc này, cũng tựa như thanh khoái đao vậy!
Hắn có lực lượng vô tận, nhưng nhục thân đã dần dần không chống đỡ nổi cường độ xuất kiếm liên tiếp như vậy, mà loại xuất kiếm cường độ cao như vậy cũng không phải lúc này mới bắt đầu, mà là từ ba ngày trước Phương Nguyên rời khỏi Bát Hoang Vân Đài đã bắt đầu. Liên tiếp ở trong trạng thái căng thẳng chiến đấu với cường độ cao, trong quá trình đó còn bị ma tức Hắc Ám dày vò một phen, đến hiện tại lại điên cuồng giết ra một đường máu, hắn đã sớm mệt mỏi tới cực điểm, nhưng bởi vì Phương Nguyên có thể tiếp nhận huyết tế chi lực, khiến cho hắn hết lần này tới lần khác không cảm giác được loại mệt mỏi này!
Một người vốn đã mệt mỏi, lại không cảm nhận được mệt mỏi, tiếp tục điên cuồng chiến đấu tiếp, kết quả chỉ có một.
Đó chính là nhục thân bắt đầu tổn thương!
Mà hiện tại chính là thời điểm loại tổn thương này đã đạt đến cực hạn...
"Xoạt..."
Theo một kiếm của Phương Nguyên chém ra, đầu lâu một con Cuồng Mãng đang vọt tới trước người bọn họ đột nhiên chia làm hai nửa, dưới Kiếm Đạo tinh diệu đến khó mà hình dung nổi của Phương Nguyên, một kiếm này thậm chí không tiêu hao quá nhiều pháp lực của hắn. Nhưng hết sức kỳ lạ chính là, theo một kiếm của Phương Nguyên chém xuống kia, đột nhiên trên cánh tay của hắn cũng xuất hiện một vết máu, máu tươi từ bên trong vết máu phụt ra ngoài!
"Đây là..."
Phương Nguyên kinh hãi, không kịp cúi đầu nhìn, bởi vì bên cạnh đã có một con Ma Lang nhào tới.
Phương Nguyên cảm nhận được rất rõ ràng, cánh tay phải của mình mặc dù vẫn còn tràn đầy lực lượng, nhưng mức độ linh hoạt đã giảm xuống nghiêm trọng, vậy mà đang run rẩy, điều này khiến cho hắn thầm kinh hãi, sau đó hắn nghiến răng, chuyển kiếm sang tay trái, vung kiếm g iết chết con Ma Lang.
"Lúc này nhất định phải giảm bớt áp lực mà nhục thân tiếp nhận mới được, thế nhưng mà..."
Hai hàng lông mày của Phương Nguyên nhíu lại thật chặt, hắn biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng mấu chốt là ông trời lại không biết cảm thông...