Lâm Quang Vân cùng Cố Trạch Thu bước vào, trên gương mặt của cả hai người đều có vết thương, trên người cũng có một chút máu. Cố Trân Dao thấy chồng của mình đã an toàn quay trở về thì mừng rỡ đứng dậy lao nhanh đến Lâm Quang Vân: “Cuối cùng anh cũng trở về rồi, anh cùng Trạch Thu thành công thăng cấp rồi đúng không?”

Lâm Quang Vân khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Trân Dao cực kỳ cưng chiều, anh cùng cô ngồi xuống cạnh Cố Vĩnh Lâm. Cố Trạch Thu cảm thấy nhức mắt với mấy cảnh tình tứ như thế này, cậu bĩu môi đứng tựa người vào ghế sô pha, cặp mắt liếc nhìn Cố Ngạn Thanh tặc lưỡi nói: “Tình yêu thật đáng sợ, khi yêu rồi thì ngay cả mạng cũng không cần. Cố Ngạn Thanh! Anh đã khiến cho cả học viện phải nể, phải sợ anh đó.”

Chuyện Cố tiểu thiếu gia liều mạng chưa đầy một ngày đã vượt qua mấy vòng thi liên tục chỉ vì cảm nhận được người yêu của mình đang gặp nguy hiểm được lan truyền khắp học viện, tất cả ma cà rồng ở đó đều bái phục, không còn lời nào để diễn tả về Cố Ngạn Thanh nữa rồi, bọn họ chỉ chốt được hai chữ điên tình.

Cố Ngạn Thanh chỉ nhìn Phương Châu Hoa cười cười, không thèm để ý đến thằng em họ mà mình không ưa, mặc cho cậu muốn nói gì thì nói. Cố Trạch Thu hừ một tiếng hướng mắt nhìn Hàn Gia Tường: “Này, bây giờ cả Cố gia chúng tôi đều là ma cà rồng cấp S, cậu cũng cấp S, Âu Thanh Nguyên là cấp B, còn có bốn thợ săn ma cà rồng, như vậy có đủ đối phó với hai tên ma cà rồng già kia không?”

“Không chỉ có nhiêu đâu, còn có cả mẹ của Hoa Hoa nữa, siêu siêu lợi hại.” Âu Diệu Hàm giơ ngón cái lên khen ngợi Đường Diệp không ngớt.

“Hửm? Mẹ của Phương Châu Hoa?” Cố Trạch Thu cau mày đưa mắt nhìn sang Lạc Cẩm Oanh, ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, cũng bình thường thôi mà lợi hại chỗ nào chứ?

Cố Tư Nhuệ kể tóm tắt lại mọi chuyện cho Lâm Quang Vân cùng Cố Trạch Thu nghe, Cố Trạch Thu nghe xong liền gật gù nhìn Phương Châu Hoa bằng cặp mắt khác, đúng là lợi hại thật. Âu Thanh Nguyên chăm chú nhìn Cố Trạch Thu, đây là lần đầu tiên anh gặp cậu, sao cậu lại biết anh khá rõ vậy? Âu Thanh Nguyên khẽ chau mày lên tiếng: “Tôi và cậu chưa từng gặp nhau, sao cậu lại biết tôi? Hình như còn biết rất rõ nữa.”

“Ôi quên giới thiệu, tôi là Cố Trạch Thu miễn cưỡng có thể nói tôi là em họ của mấy người điên tình này, tôi biết rõ anh là vì anh có liên quan đến Phương Châu Hoa. Phương tiểu thư đây sắp trở thành người của Cố gia rồi chính vì thế mọi chuyện liên quan đến Phương Châu Hoa tôi đều phải biết.” Cố Trạch Thu không nhanh không chậm trả lời.

Tuy cậu không ưa mấy người Cố Ngạn Thanh nhưng cậu cũng là người của Cố gia, cậu có nhiệm vụ phải bảo vệ Cố gia thật tốt.

Âu Thanh Nguyên nghe mấy lời Cố Trạch Thu thốt ra liền cảm thấy rất chói tai, khó chịu, cái gì mà sắp trở thành người của Cố gia, mấy người Cố gia đúng là những kẻ hay suy diễn. Âu Thanh Nguyên há miệng muốn phản bác lại thì Hàn Gia Tường bỗng lên tiếng: “Mọi người đối phó không chỉ có Hàn Bái và Dương Hoài Châu đâu, Dương Hoài Châu không có đến đây một mình, số lượng thuộc hạ đi theo ông ta đến đây khá nhiều đấy.”

Hàn thiếu gia vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở từng ảnh lên cho mọi người xem, cậu nói rõ mọi thông tin của mấy thuộc hạ của Dương Hoài Châu cho mọi người biết. Hết thảy có tận năm ma cà rồng cấp cao đi theo bảo vệ cho hắn, Hàn Gia Tường chỉ chỉ vào ảnh của người đàn ông trông có vẻ khá lớn tuổi: “Người này đừng nhìn già mà khinh thường hắn, bề ngoài trông hắn lớn tuổi như thế nhưng thật chất hắn chỉ lớn hơn Cố Vĩnh Lâm một chút thôi, tên của hắn chỉ có một chữ duy nhất Tô, hắn di chuyển rất nhanh, tuy không có năng lực đặc biệt nhưng hắn luôn là thuộc hạ thân cận nhất của Dương Hoài Châu.”

“Thuộc hạ thân cận nhất không phải là cậu sao?” Phương Trường Châu nhăn mặt nghi hoặc hỏi.

“Không, tôi đúng là thuộc hạ thân cận nhưng không phải là thuộc hạ thân cận nhất, gã Tô này bình thường chỉ đi theo Dương Hoài Châu vào những dịp quan trọng, hắn rất ít khi xuất hiện trước mọi người nên rất rất ít ai biết đến hắn. Điều tôi từng chứng kiến và cảm thấy khá sợ gã Tô chính là nắm đấm của hắn, một cú đấm của hắn có thể giết chết một tên ma cà rồng cấp thấp đấy.” Hàn Gia Tường khẽ lắc đầu, nói hết những gì mình biết cho tất cả mọi người nghe, cậu hy vọng bọn họ sẽ tìm ra cách nào đó để đối phó với đám thuộc hạ của Dương Hoài Châu.

Phương Châu Hoa cùng Âu Diệu Hàm cảm thấy bản thân vừa hít phải một ngụm khí lạnh, hai người các cô nuốt nước bọt nhìn nhau, rùng mình một phen, có nhất thiết phải đáng sợ như vậy không? Phương tiểu thư đột nhiên nhớ đến chuyện tiêm thuốc liền cất giọng hỏi: “Gia Tường! Cái người tên Tô đó mạnh như vậy một phần cũng là do tiêm thuốc có phải không?”

Câu hỏi của cô thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Hàn Gia Tường giật mình, nhíu mày nhìn sang Cố Ngạn Thanh, khi nãy chắc chắn anh đã thấy được chuyện tiêm thuốc rồi, cậu nghiến răng trừng mắt nói: “Anh nói hết những gì anh thấy cho chị ấy nghe rồi?”

Cố tiểu thiếu gia mỉm cười, gật đầu, dáng vẻ của anh giống như chuyện kể cho Phương Châu Hoa biết là một chuyện hiển nhiên vậy. Bà chủ Phương mím môi đánh nhẹ vào tay của anh một cái, Cố Ngạn Thanh xoa xoa bàn tay, bày ra gương mặt oan ức: “Sao em lại đánh anh?”

“Anh đừng có chọc Gia Tường nữa.” Cô giả vờ nghiêm mặt đáp, thấy anh xụ mặt ngoan ngoãn nghe lời không nói gì thêm nữa thì cong nhẹ khóe môi hài lòng, càng lúc càng thấy anh đáng yêu chết đi được. Cô đưa mắt nhìn sang em trai của mình: “Em mau nói rõ chuyện tiêm thuốc cho chị và mọi người biết đi.”

“Không nói không được sao?” Hàn Gia Tường nhe răng cười cười, cậu không muốn những người ở đây thương hại mình. Trong lòng không muốn nói nhưng khi thấy đôi mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc của chị gái cậu liền rén, cười gượng vội vàng nói: “Nói! Em sẽ nói, nói hết mọi chuyện luôn, chị đừng tức giận, em sợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play