Tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc
Ở bên trong nơi làm bánh, một cô gái có vết bớt đỏ bên phần mặt bên trái đang tập trung làm ra những chiếc bánh ngon nhất, tỉ mỉ trang trí từng chiếc bánh một, bỗng từ bên ngoài có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mở toang cánh cửa xông vào, cô gái đó vừa ôm bụng nhăn mặt vừa nói: “Hoa Hoa! Cậu giúp tớ đi giao bánh ở khu Ngạn Châu đi, tớ đau bụng quá.” Lời nói vừa dứt, Âu Diệu Hàm đã ôm bụng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Phương Châu Hoa dừng công việc làm bánh của mình lại, rửa tay sạch sẽ đi đến nhà vệ sinh hỏi han cô bạn thân của mình: “Diệu Hàm! Cậu ổn chứ? Có cần tớ đi mua thuốc cho cậu không?”
“Không cần đâu, cậu giúp tớ đi giao hàng là được, bánh tớ đã cho vào hộp hết rồi chỉ cần đem đi giao nữa là xong.” Âu Diệu Hàm từ trong phòng vệ sinh nói vọng ra.
“Được, tớ đi giao ngay đây.” Phương Châu Hoa đáp lại rồi đi ra bên ngoài, cô lấy túi bánh cho vào cái thùng giao hàng phía sau xe sau đó chạy đi giao.
Đến khu Ngạn Châu, Phương Châu Hoa há hốc miệng đứng thần người mất một lúc lâu trước độ xa hoa, lộng lẫy của khu này, cô chưa từng thấy căn biệt thự nào lại rộng lớn, đẹp đến mức này, không, không phải là biệt thự mà phải gọi là lâu đài, tòa lâu đài cổ uy nga nằm giữa những căn biệt thự rộng lớn. Phương Châu Hoa bị choáng ngợp trước khung cảnh ngập mùi tiền của khu Ngạn Châu, cô cầm túi bánh rồi ấn chuông cửa.
Từ bên trong tòa lâu đài cổ một người đàn ông trung niên ngồi trên xe điện chạy tới cổng, khóe môi của Phương Châu Hoa giật giật liên tục, trong lòng thầm nghĩ xây rộng quá làm chi để bây giờ phải cất công chạy xe ra, đi vào bước ra tới cổng không được sao?
Thấy người đàn ông trung niên ấy đã mở cửa Phương Châu Hoa cúi đầu chào ông sau đó cầm túi bánh giơ lên: “Cháu chào chú, cháu đến giao bánh ạ.”
Nhìn mấy hộp bánh ngọt trong túi quản gia Trần liền biết là ai đặt, ông mỉm cười nhận lấy túi bánh sau đó móc điện thoại ra quét mã chuyển tiền cho cô. Phương Châu Hoa nhận được tiền xong thì một lần nữa cúi đầu chào ông rồi xoay người đi.
Phương tiểu thư vừa xoay người thì đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cổng, một người đàn ông ăn mặc xuề xòa, tóc tai rủ rượi bị hai người đàn ông khác kéo ra khỏi xe, cô nuốt nước bọt rùng mình sợ hãi không dám nhìn thêm một giây nào nữa vì sợ sẽ rước họa vào thân.
Phương Châu Hoa né tránh mấy người đáng sợ đó muốn nhanh chóng lên xe chạy đi thì gã đàn ông thương tích đầy mình kia bất ngờ vùng vẫy rồi lao về phía của cô: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”
“Đúng là một lũ vô dụng, có một gã đàn ông cũng không giữ được, mau kéo ông ta lại cho tôi.” Từ bên trong xe có một người đàn ông khác xuất hiện, cả người anh toát ra khí chất của một con nhà quý tộc, vừa nhìn đã biết là một người lạnh lùng, khó gần.
Phương Châu Hoa đứng thần người ra nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, đẹp đến mức khó tin, mái tóc màu bạc khiến cho anh càng thêm nổi bật, xuất chúng, trong lòng cô tự hỏi người này có thật sao? Không phải là sản phẩm công nghệ đó chứ?
Người đàn ông mái tóc bạc ấy đánh mắt về phía của cô lại nhìn thấy túi bánh trên tay của quản gia Trần, hóa ra là người giao bánh. Anh tiến lại gần Phương Châu Hoa giọng nói vừa trầm lại vừa ấm cất lên: “Thành thật xin lỗi, đã khiến cô hoảng sợ rồi.”
Phương Châu Hoa khẽ giật mình hoàn hồn lắc đầu lia lịa đáp lại: “Tôi không sao.” Cô không dám ở lại thêm nữa vội vã lên xe chạy đi.
Chạy được một đoạn, Phương tiểu thư dừng lại dụi dụi hai mắt, vừa nãy… vừa nãy dường như cô nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông bị bắt kia biến thành màu đỏ? Cô rùng mình vỗ vỗ mặt của mình lẩm bẩm: “Chắc là mình nhìn nhầm rồi, mắt sao có thể nói muốn đổi màu là có thể đổi màu trong phút chốc được chứ?” Phương Châu Hoa tự nhủ với bản thân mình như thế rồi tiếp tục chạy về tiệm bánh.
Ở tòa lâu đài cổ, người đàn ông với mái tóc màu bạc khi nãy đang ngồi ở phòng khách thưởng thức từng miếng bánh sau đó lại nâng tách trà lên uống, từng động tác, cử chỉ đều chậm rãi, nhẹ nhàng. Cố Ngạn Thanh gật gù không khỏi khen ngợi mùi vị của mấy món bánh ngọt: “Bánh của tiệm này vẫn là hợp khẩu vị của tôi nhất.”
Quản gia Trần thấy Cố tiểu thiếu gia vô cùng hài lòng với mấy món bánh này thì mỉm cười lên tiếng: “Ngạn Thanh thiếu gia! Hay là tôi cho người mời vị đầu bếp làm bánh này về làm cho thiếu gia ăn mỗi ngày có được không ạ?”
“Ý kiến này không tồi, ông đi liên hệ với bên tiệm bánh thử xem, nếu đầu bếp đó không đồng ý thì trả lương cao một chút, tôi không tin đầu bếp làm bánh đó có thể thoát khỏi cám dỗ của đồng tiền.” Cố Ngạn Thanh gật gù thấy lời của quản gia cũng là một ý hay, như vậy thì anh sẽ không còn phải cất công đi chọn bánh nữa, hàng ngày vừa mở mắt ra liền có bánh ăn ngay.
Đột nhiên anh nhớ đến hai người anh trai của mình bèn cất giọng hỏi: “Phải rồi, anh cả và anh ba đâu rồi? Sao tôi về nãy giờ vẫn chưa thấy họ đâu hết vậy?”
“Vĩnh Lâm thiếu gia và Tư Nhuệ thiếu gia đi xử lý bọn ma cà rồng cấp b rồi ạ, bọn chúng to gan đến nỗi ban ngày ban mặt mà dám đi hút máu con người, suýt nữa thì đã bị con người phát hiện.” Quản gia Trần chậm rãi trả lời.
Cố Ngạn Thanh nhếch môi cười lạnh, ngữ điệu đầy sự khinh bỉ: “Đúng là một lũ ngu ngốc, thấp kém, đang yên đang lành lại tự mình đi tìm đường chết.”
____________________________________
Tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc
Sau khi quay trở về tiệm bánh, Phương Châu Hoa tiếp tục nghiên cứu để làm ra mấy món bánh ngọt mới, mấy chiếc bánh làm thất bại không thể ăn được cô cho vào túi rác sau đó mang đi quăng vào thùng rác lớn phía sau quán.
Vứt xong, Phương Châu Hoa phủi phủi tay đẩy cửa chuẩn bị bước vào thì bất ngờ có một cánh tay nắm lấy cánh tay của cô kéo giật ngược lại, Phương Châu Hoa giật mình hét lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, cô định hét lớn cầu cứu thì nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên: “Đừng hét nữa là anh cả nè.”
Phương tiểu thư ngậm miệng lại, định thần mở to hai mắt ra nhìn người vừa kéo mình, đúng thật là anh cả, hoảng sợ vừa mới đi thì đã trở lại khi cô nhìn thấy trên người của anh trai mình đầy vết thương: “Anh, anh bị làm sao vậy? Sao lại bị thương như thế này? Mau, chúng ta mau đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, dìu anh vào trong băng bó qua loa là được rồi.” Phương Thiên Bảo khẽ lắc đầu nói.
Phương Châu Hoa không dám nhiều lời nữa mà vội dìu anh cả của mình đi vào trong tiệm bánh sau đó lấy hộp thuốc y tế ra băng bó cho anh trai.