Sư Phụ Lại Biến Mất Rồi

Chương 6: Cầu làm đồ đệ


8 tháng

trướctiếp

 Thời điểm Trầm Huỳnh tỉnh lại, trời đã tối đen. Đám thỏ yêu không thấy đâu cả, chỉ còn lại nam tử mặc bạch y dính máu ngồi ở đối diện, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn nàng.

Trầm Huỳnh sửng sốt hồi lâu , mới nhớ tới người này là ai , Ơ. . . Người khiến nàng đào hố.

" Đám thỏ đến sửa nhà đâu? Đi đâu rồi? " nàng quay đầu nhìn một chút , phát hiện gian nhà đã được sửa lại tốt , hơn nữa nhà còn rộng lớn hơn, từ một cái nhà tranh chỉ có một phòng nhỏ , đã biến thành nhà tranh lớn có năm phòng. Thỏ tốt!

" Chúng nó sửa nhà xong , sợ quấy rối đến ngài ngủ , sau khi làm xong đã rời đi. " Nghệ Thanh giải thích , chỉ đến phòng có một đống nguyên liệu nấu ăn và nói , " Đây là Thỏ vương để lại. "

"Ồ. " Trầm Huỳnh gãi đầu một cái , chậm rãi xoay người , đi tới đống nguyên liệu nấu ăn , thuận tay cầm lên một cái , nhíu mày , " Tại sao lại là cây củ cải? Aizzz. . . Quả nhiên là đám thỏ , ngày hôm qua là cà rốt , ngày hôm nay là cây củ cải. Mẹ nó! Còn có Thanh La. Ngày mai sẽ không đưa đến quả cà tím chứ? "

Nghệ Thanh đi đến , đáy lòng lại là một trận rung động , ngay cả vạn năm băng tham , ngàn năm lục linh , lại xem như cây cải củ bình thường, quả nhiên là cao nhân lánh đời.

(⊙_⊙)

" Quên đi , ăn tạm vậy. " Trầm Huỳnh thật sự xem thứ này là cây củ cải, một tay cầm lấy cây củ cải , một tay ôm lấy nguyên liệu thức ăn trên mặt đất, vừa cắn một miếng củ cải vừa dự định vào nhà , nhưng quay đầu thì nhìn thấy Nghệ Thanh ở bên cạnh, sửng sốt một chút.

" A? Ngươi còn chưa đi à? " nàng gặm răng rắc củ cải , vừa nói , " Ngươi có thể đi rồi mà? Ngươi không trở về nhà là vì muốn ở lại ké cơm nhà ta sao? Ta chỉ có củ cải. " nàng đem đồ ăn bên tay còn lại cho hắn, ra hiệu hắn tùy tiện lấy ăn.

Trong lòng Nghệ Thanh  ấm áp , vội vã ôm quyền hành lễ , " Đa tạ tiền bối , kinh mạch của ta đã được chữa trị , không cần những cái này nữa. "

"Ồ. " Trầm Huỳnh căn bản không biết hắn nói cái gì  , chỉ có thể đoán được là hắn không muốn ăn ý, liền thu hồi đồ trên tay , " Vậy tạm biệt! " nói xong thì nàng xoay người muốn vào nhà.

" Thẩm tiền bối! " giọng Nghệ Thanh gấp gáp hô lên.

" Hả? " Trầm Huỳnh quay đầu lại lần thứ hai , " Còn có việc gì? "

Nghệ Thanh lông mày nhíu lại, vô cùng xoắn xuýt , biểu hiện trên mặt biến hóa , do dự , lo lắng , sùng bái , tâm tình có phần chờ mong , từng cái biểu cảm lóe qua. Hồi lâu hắn mới cắn răng , rốt cục lấy hết dũng khí, rầm  quỳ xuống một tiếng ,nàng cúi đầu cung kính , " Xin tiền bối , thu ta làm đồ đệ! "

" Hả? " nàng trực tiếp ngốc , đây là cái gì tiết tấu , thu đồ đệ? Muốn học cái gì ở nàng? Trạch tang phế * sao?

(*: mình nghĩ là trạch là ở trạch kiểu như ru rú trong nhà, phế là lười biếng, tang là die. Ai biết chỉ mình với ạ.)

" Ta là một tán tu không môn không phái , cũng không có sư môn , hiện là Kim đan kiếm tu , một lòng muốn học hỏi, chỉ cầu cầm kiếm trong tay để bình định thế gian tiêu diệt tai hoạ. " Nghệ Thanh nghiêm túc nói , " Ước nguyện kết bạn với tiền bối , ngưỡng mộ tiền bối cao siêu. Cả gan xin bái môn hạ của ngài , xin tiền bối tác thành. "

Nói xong , hắn chăm chú dập đầu hướng về phía nàng , vẻ mặt khẩn trương chờ mong nhìn nàng.

" Ngươi. . . Đùa à? " Trầm Huỳnh khóe miệng giật giật , đầu óc người này bình thường chứ? Trước đó hình như hắn có triệu chứng dị ứng câu củ cái , chẳng laex có di chứng sao?

" Tiền bối. " hắn biểu hiện càng thêm chăm chú , " Ngài cùng ta vốn không quen biết , nhưng lúc nguy nan thì cứu mạng ta  , giúp ta chữa thương lại bảo hộ ta chu toàn. Phần ân tình này , Nghệ Thanh đời này sợ là báo đáp không hết. "

" Vì vậy. . . Ngươi muốn đền ơn bằng trả oán à? " hắn sẽ không nghĩ ôm đùi của nàng chứ? Nàng nghèo rớt mùng tơi, mắt ngươi có vấn đề không vậy!

" Tiền bối hiểu lầm rồi. " hắn vội vã giải thích , " Ta thật sự là ngưỡng mộ tiền bối , cho nên mới muốn bái vào môn hạ. Không chỉ bởi vì tu vi của ngài , là bởi vì kính trọng đức hạnh của ngài . "

Tu sĩ ở thế gian nhiều như vậy , ai cũng biết tu tiên thì tu tâm mới là chính thống , như thời điểm hắn nhập đạo , hắn lấy việc bình định thiên hạ làm đạo tâm. Hắn là tán tu , gặp qua nhiều loại người đức cao vọng trọng , nhưng sau lưng lại hung tàn độc ác. Thường tu vi càng cao thì càng ngày càng quên đạo tâm mà bản thân trước đó muốn hướng đến , đến nỗi tâm ma quấn quanh người. Nhưng thế gian ai lại không có tâm , ai lại có thể duy trì lương thiện mãi. Hắn cũng không có bảo đảm được , chính mình sẽ không lạc lối. Vì vậy hắn tình nguyện khổ tu , cũng không muốn tham vào bất kỳ môn phái nào , cho dù hắn trời sinh kiếm thể.

Nhưng Trầm Huỳnh không giống , rõ ràng  tu vi của nàng đã đạt đến trình độ mà người khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng , nhưng nàng tình nguyện ẩn cư ở rừng sâu núi thẳm , thậm chí là lối vào yêu giới. Không cầu danh lợi , không sợ sinh tử , càng hiếm thấy hơn là có lòng lương thiện khó lay động, đối với người không có quan hệ vẫn giơ tay cứu viện, vẫn duy trì tâm tính bản thân.

Ở biết chân tướng lúc đó , nội tâm hắn kích động, người này giống như là dòng suối trong trong thế gian ô uế này. Hắn cũng muốn giống như nàng , vĩnh viễn duy trì tâm tính , càng muốn giống như nàng mạnh mẽ. Lần đầu tiên trong đời có ý nghĩ bái sư , bái nàng làm sư phụ , ngoại trừ việc tu hành, lần đầu tiên hắn cố chấp việc này. Chỉ là lo lắng nàng không muốn mà thôi.

" Tại hạ là thật sự muốn theo ngài tu hành , xin tiền bối tác thành! "

"Ngươi nói thật? ! "  đầu óc người này thật sự có bệnh rồi , làm sao bây giờ? Thật là phiền phức!

" Tâm của Nghệ Thanh này, thiên địa chứng giám nhật nguyệt chứng minh! "

" Ha ha. . . " Trầm Huỳnh khóe miệng vừa kéo lên , " Không nhận! "

Nói xong xoay người vào nhà , oành một tiếng đóng cửa lại.

Thu cái gì đồ đệ ! Nàng học tiểu học còn ở lại 2 năm đây.

o(╯□╰)o

——————————

" Thượng tiên , quý nhân đây là làm sao? " Thỏ vương thực sự không nhịn được hỏi , chỉ chỉ ngoài phòng , " Ta nhìn hắn quỳ đã ba ngày. "

" Quý nhân? " Trầm Huỳnh sửng sốt một chút , sau đó mới nhớ ra người mà thỏ nói chính là Nghệ Thanh , " Còn có thể làm sao , chờ hắn nghĩ thông đi! " Những ngày sau đó , Nghệ Thanh vẫn như vậy, sống chết đều muốn làm đồ đệ của nàng . Bất luận nàng tận tình khuyên nhủ hắn , hắn vẫn kiên trì bái sư với quyết tâm không lay động được , ròng rã ở trong sân quỳ ba ngày , sống chết  không đứng lên. Hại giấc ngủ của nàng gần đây có chất lượng không tốt.

Aizzz , sớm biết vậy thì nàng hẳn cho hắn ăn thêm mấy cây củ cải, cho hắn bị di ứng nhiều đến tỉnh.

" Đúng rồi , đồ ngươi mang đến lần trước đâu? Mang theo không? "

" Mang theo mang theo. " Thỏ vương liền vội vàng gật đầu , " Thượng tiên dặn dò , ta làm sao dám quên? " vừa nói vừa lấy bên trong túi móc ra một đống thịt , lợn bò đều có , " Đây là ta rời nhà, đi suốt đêm đến trăm dặm ở chỗ trấn phàm nhân mua, rất tươi! "

"Trấn  phàm nhân? " Trầm Huỳnh quay đầu lại nhìn nó một chút.

Thỏ vương nhất thời hoa cúc* căng thẳng , " Là ta hóa hình người, dùng cho hạt châu đổi lấy, không làm kinh động đến người phàm. "

(*: ai cũng biết là cái gì mà phải không?)

"Ừm, cực khổ rồi. " nàng nhấc lên một miếng thịt , lập tức đi hướng về phía sau nhà bếp , gặm củ cải mấy ngày, rốt cục cũng có thịt ăn , vẫn là làm thịt heo. Trong đầu của nàng hiện ra từng đạo từng đạo món ăn , thịt xào ớt , thịt kho tàu , thịt luộc. . . Ngẫm lại liền chảy nước miếng.

Nhưng vấn đề lại đến rồi , nàng không biết nấu!

~~(╯﹏╰)b

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp