Sư Phụ Lại Biến Mất Rồi

Chương 4: Kiếm tu Nghệ Thanh


8 tháng

trướctiếp

Lúc Nghệ Thanh tỉnh lại thì phát hiện hắn vẫn nằm ở cái sân tối qua, ngay cả vị trí cũng không thay đổi chút nào. Vì bị thương quá nặng, tầm mắt nhìn xung quanh không rõ, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy cái bóng trắng đang nói gì đó, cái bóng trắng rất lớn, còn mơ hồ toả ra yêu khí.

Có yêu sao? Hắn không khỏi có chút lo lắng, không phải lo lắng cho mình , mà là lo lắng cho cô gái tối qua, không biết nàng có sao không? Chỉ tiếc là hắn quá mệt mỏi, tỉnh táo được một lúc thì lại thêm lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Lần thứ hai tỉnh lại, hắn vẫn là nằm ở nơi đó, chỗ nằm cũng không thay đổi một chút nào, lần này so với lần trước khỏe hơn một chút, nên có thể nghe được thanh âm.

"Trầm thượng tiên , ta lại tới nữa đây! Đây là đồ ăn ngon nhất Yêu giới, ngài nhìn xem đi! "

"Củ cải?"

"Đúng rồi, ngài xem màu sắc của nó đi, nhìn nó mọng nước. Tộc chúng ta thích ăn nó nhất."

"Ây... Ngươi quả nhiên là con thỏ, lần sau có thể đổi cái khác không?"

" Dạ vâng thượng tiên, không thành vấn đề thượng tiên! Thượng tiên ngươi còn có yêu cầu gì sao? "

" Có, ngươi có thể hay không... "

Có thể cái gì? Sau đó hắn không nghe thấy được bởi vì hắn lại rơi vào hôn mê.

Lần thứ ba tỉnh lại, hắn còn... Còn... Còn nằm ở trong sân, đúng, vẫn là vị trí cũ. 

-_-|||

Lúc này ý thức của hắn cuối cùng cũng coi như hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu khí lại, thấy cái bóng người màu xám, chính là cô nương  đêm đó, mà nàng bây giờ thật giống như... Đang đào hố!

...

" Haiz , hóa ra vẫn còn sống! " nàng đột nhiên thở dài.

Trong nháy mắt, Nghệ Thanh cảm thấy nàng giống có chút thất vọng , thất vọng cái gì? Thất vọng vì hắn không chết?

Còn không kịp hiểu rõ, thấy nửa thân của nàng trong hố bò ra ngoài , tay nàng cầm gì đó đưa đến miệng hắn, tùy ý nói , "Có đói bụng không , ăn không nè? "

Nghệ Thanh nhìn , phát hiện đây lại là  vạn năm băng tham cực kỳ hiếm thấy! Xem ra là hắn nghĩ quá nhiều, đây là loại thánh dược để tu bổ kinh mạch, ở tam tông sáu phái cũng cực kỳ ít. Mà nàng lại tùy ý đưa cho hắn để chữa thương! Cô nương này cũng quá lương thiện.

Hắn nhất thời có chút do dự, ân tình lớn như vậy, nên cũng không biết báo đáp như thế nào, nhưng  tình huống của hắn bây giờ, xác thực cần băng tham. Suy nghĩ một chút thì cuối cùng cũng gật đầu , "Cảm ơn. "

Lòng tràn đầy cảm động, hắn cúi đầu gặm từng miếng vạn năm băng tham trong tay nàng, cho đến khi ăn xong. Trong nháy mắt, linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu thức tỉnh , kinh mạnh bị phá vỡ đang bắt đầu chữa trị.

Trầm Huỳnh yên lặng nhìn, người này nằm không nhúc nhích trong sân mấy ngày , hô hấp không còn, lúc đầu nàng tưởng người này chết rồi , nhưng nàng lười nhác quen rồi, thực sự không muốn tốn sức lực kéo người này ra ngoài, nên để hắn nằm. Ngày hôm nay nổi lên tâm huyết dâng trào muốn đào hố chôn, kết quả  là hắn tỉnh rồi.

"No rồi? Còn muốn ăn nữa không?" Trầm Huỳnh lại móc ra cây củ cải mà Thỏ Vương đưa.

Nghệ Thanh rất muốn trả lời lại, nhưng cả người thực sự đau, thống khổ khi chữa trị kinh gân  không phải là cảm giác mà người thường có thể chịu được, hơn nữa tu vi của hắn bị yêu khí áp chế , không thể đóng lại năm giác quan, nên càng thống khổ vạn phần, chống đỡ không đến mười tức(?) thì lần thứ bốn rơi vào hôn mê bất tỉnh.

"Này! Ngươi không sao chứ? " Thấy người đột nhiên lại không chuyển động, Trầm Huỳnh cầm cây củ cải đâm đâm , "Chắc là không phải dị ứng với củ cải đó chứ? "

(⊙ o ⊙)

Tìm mũi hắn xem còn hơi thở không, lại không thấy thở rồi!

Trầm Huỳnh: "... "

Thấy có chút oan!

○| ̄|_

Thời điểm Nghệ Thanh tỉnh lại lần thứ bốn, và vẫn như thế, hắn vẫn còn trên đất. Lúc này kinh mạch toàn thân đã được chữa trị, chỉ là yêu khí trong cơ thể chưa loại bỏ, nên không thể sử dụng linh lực. Mà cô nương áo xám, còn... Còn đang đào hố.

-_-|||

Đào vẫn là hố đó, lần trước chỉ tới eo, lần này tới cổ.

"Cô nương? " hắn ngồi dậy, không nhịn được lên tiếng.

Người đang chăm chú đào hầm thì quay đầu lại như ngẩn ra, " Ồ? Còn chưa có chết ? " nàng nhíu mày thở dài , dùng cả tay lẫn chân để bò ra, vừa bò còn vừa nói, "Nói sớm đi, làm cho ta đào lâu như vậy. "

Nghệ Thanh kéo nàng một cái, giúp nàng bò ra. Quay đầu lại nhìn cái hố sâu , theo bản năng hỏi, "Cô nương đây là... " có cảm giác nàng thất vọng hơn so với lần trướci.

Sắc mặt Trầm Huỳnh giống bị ai đó đánh một cái , ho một tiếng , vẻ mặt thành thật nói, "Đây là bởi vì… Lần trước sân bị cái tên hắc y bổ ra nhiều hố, ta muốn lấp hố cho sân phẳng lại."

"Vừa nãy ngươi rõ là đào hố! " Nghệ Thanh càng khó hiểu.

"Đúng rồi! " nàng tiếp tục nói , "Không đào hố, thì lấy đất đâu ra để lấp hố? "

"... "

Nghệ Thanh sửng sốt một chút, lại thấy có cảm giác có phần đạo lý? Hắn không có tiếp tục truy hỏi, lại xoay người hướng về  đối phương mà cung kính chào một cái , "Tại hạ tên Nghệ Thanh , đa tạ cô nương đã cứu mạng. "

Ồ? Trầm Huỳnh ngẩn ngơ , nàng có cứu sao?

(⊙_⊙)

"Xin hỏi tên của ân nhân? "

" Trầm Huỳnh. "

" Thẩm cô nương, ơn cứu mạng sống, sau này có bất kỳ khó khăn gì, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa , Nghệ Thanh định không từ chối."

"Không cần, ta không có làm cái gì. "

"Không , ân này nhất định phải báo đáp, nếu không sẽ làm trái đạo tâm của ta. Xin mời ân nhân cứ việc phân phó."

" ta cũng không có gì cần... " nàng suy nghĩ một chút, đem cái xẻng trong tay đưa cho hắn, "Muốn giúp ta thì đi lấp hố đi, ta đào mấy ngày,thật phiền toái."

"Vâng! " Nghệ Thanh vui vẻ , lập tức cầm xẻng trong tay nàng , "Nhất định sẽ không phụ lòng ân nhân."

"Ây... Ngươi vui vẻ là được rồi, ta về rửa tay. "

"Ân nhân đi thong thả! "

Trầm Huỳnh trở về nhà.

Tố chất thân thể của Nghệ Thanh là một kiếm tu, tuy yêu khí trong cơ thể chưa hết, không thể sử dụng linh khí, nhưng lấp mấy cái hố đối với hắn mà nói thì hắn có thể làm được. Chưa đến một lúc, hắn đã lấp hố hết trong sân, tính cả cái hố sâu mà Trầm Huỳnh đào lên.

Đang muốn về nhà tranh để báo cáo với Trầm Huỳnh, lại cảm giác được một trận  âm khí khổng lồ kéo tới, cả người như rơi vào hầm băng , trong nháy mắt thân thể tiến vào tư thế phòng bị, đây là yêu khí! Yêu khí thật dày đặc!

" Ai? " hắn lấy ra vũ khí của chính mình , xoay người nhìn về phía nơi yêu khí xuất hiện.

Chỉ thấy trong rừng , nhảy ra một cái bóng người to lớn màu trắng. Lại là một con thỏ yêu, mà xung quanh nó nồng nặc yêu khí, ít nhất phải là cấp tám, không! Có khả năng là cao hơn! Yêu khí nồng nặc đến mức độ này... Đây là một con Yêu vương!

Nghệ Thanh có chút tuyệt vọng, không nghĩ tới lúc này sẽ  gặp phải Yêu vương. Đừng nói tới chuyện hiện tại linh khí của hắn chưa hồi phục , coi như lấy lúc hắn khôi phục trạng thái tốt nhất thì lấy Kim đan tu vi của hắn cũng không thể so sánh  với  Yêu vương Nguyên anh trước mặt, không có chút phần thắng nào.

Tuy rằng từ trước tới nay, tu tiên là đi ngược với trời, khi bước lên con đường này , hắn cũng đã chuẩn bị trước. Nhưng giờ khắc này, hắn lo lắng người trong nhà tranh kia, chuyện hắn chết không quan trọng, nhưng ân nhân thì làm sao bây giờ? Ân tình chưa báo, tuyệt đối không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì.

Nghĩ tới đây, hắn liền tiến lên một bước , dùng sức nắm chặt kiếm trong tay , coi như liều mạng cái mạng này , hắn cũng phải bảo hộ ân nhân chu toàn. Hắn mạnh mẽ điều động linh khí , trong nháy mắt, cơ thể hắn  gặp phải yêu khí phản phệ , đầy miệng tanh ngọt.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp