Sư Phụ Lại Biến Mất Rồi

Chương 2: Thịt thỏ ăn ngon


8 tháng

trướctiếp

Vốn dĩ rừng rậm đang náo động, nay đã yên tĩnh liền lại, ngay cả tiếng côn trùng nhỏ cũng biến mất.

Hai mắt cô gái mặc áo choàng xám tro không có thần thái, vẻ mặt ngơ ngác ngồi cạnh thi thể một con hổ lớn, hai chân uể oải khoanh lại, ngồi một lúc lâu rồi hít một hơi, lầm bầm một câu, "Haiz. . . Mệt mỏi quá, về nhà thôi!"

Nói xong, cô gái chậm rãi bò từ chỗ thi thể con hổ đi ra, tay sờ lên bụng, nàng có chút đói bụng, nàng nhìn xung quanh một vòng, trên mặt đất phủ đầy đủ loại các chủng tộ, nếu đi ra, không bằng ở lại. . . Ăn một bữa khuya?

Nàng suy nghĩ một chút rồi xoay người đi về hướng có con Thỏ vương trắng như tuyết kia, muốn dùng tay túm lấy tai thỏ dài, Thỏ vương nãy giờ nằm trên đất đột nhiên nhảy lên.

(⊙ o ⊙)

Nó nhảy lên một cái, không phải để bỏ chạy, mà là xoay người về phía nàng dập đầu.

"Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, ta sai rồi, là chúng ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, mạo phạm đến thượng tiên." Thỏ vương nước mắt nước mũi đầy mặt, đầu thỏ khổng lồ dập xuống kêu ra tiếng, toàn bộ thân thể run đến mức lông thỏ đều run lên từng đợt.

"Ngươi lúc nãy là đang giả chết? " Cô gái rừng mắt nhìn, ngồi xổm xuống trước mặt con thỏ. 

Thỏ vương càng run thêm, "Thượng tiên tha mạng, ta chỉ là một Thỏ vương nhỏ bé, theo chân chúng yêu khác nhưng không giống nhau. Ta ăn cỏ, từ trước tới nay chưa từng ăn thịt người. Phía trên ta có thỏ già, dưới có thỏ con, trong bụng còn có đống thỏ, nên không thể chết được. Van xin ngài hãy thả ta một con đường sống."

Quá khủng bố, từ trước tới nay nó chưa từng gặp qua người có tu vi cao đến như vậy. Rõ ràng nhìn còn yếu hơn cả phàm nhân, nhưng chỉ trong thoáng qua liền diệt được hàng vạn Yêu tộc, thậm chí trong đó còn có chín con Yêu vương cấp mười. Chiêu thức không nhìn một chút kết cấu, nhưng một vả lại có thể  vả chết mười mấy đại yêu. Lũ yêu không nhìn ra được tui vi của nàng, cái mạng cũng đi về hoàng tuyền.

Thật đáng sợ. . . Thật đáng sợ. . .

Chẳng trách ba tháng qua, những yêu tộc đi ra khỏi yêu giới không một con nào trở về. Có nhân vật lợi hại như vậy ở đây, nếu muốn diệt Yêu tộc, thì cũng chỉ là vấn đề một vài canh giờ.

"Ngươi đang mang thai? " Nàng đột nhiên hỏi.

"Vâng. . . Đúng thế." Thỏ vương gật đầu , theo bản năng hơi co lại bụng.

"Ồ. " nữ tử ngẩn ngơ, đột nhiên hướng về nó nói, "Chúc mừng!"

" A?! " Thỏ vương sững sờ, theo phản xạ có điều kiện nói, "Cảm. . . Cảm ơn? " Ý của nàng là gì? Lẽ nào là đánh chú ý đến thỏ con trong bụng?

"Ngươi thật sự chưa từng ăn thịt người?"

"Thật sự thật sự! " Nó điên cuồng gật đầu, "Ta tu luyện ăn thức ăn chay, ngài xem lông trên người ta, không có chút tinh huyết oán khí nào."

“Ha, vậy ngươi đi đi!" Nàng sảng khoái phất tay, còn nói câu, "Trở về ăn nhiều một chút thảo dược, sinh ra thỏ con kế tục."

" A! A? " Thỏ vương đứng người: sững sờ, đột nhiên hai mắt trợn to, "Ngài định. . . Buông tha ta?"

"Ừm." Nàng gật đầu, một lúc lâu nói một câu ý vị không rõ, "Ăn khuya sẽ béo phì."

Thỏ vương vẫn không thể tin được, nó có thể giữ được cái mạng, nhìn lên thi thể các yêu khác, "Ngài. . . Thật sự không giết ta?"

"Ta không có đam mê hành hạ động vật nhỏ không có nhà, lừa gạt ngươi làm gì? " Nó lại không có ăn thịt người.

"Vâng. . . Từ trước tới nay thỏ có số lượng chết nhiều nhất ở Yêu giới. . . " Thỏ vương nói được một nửa thì dừng lại, lập tức che miệng. Ba tháng nay số lượng chết trên hàng trăm con, trong đó một phần ba đều là thỏ yêu.

"Ừm. . . " Nàng không có điểm nào là tức giận, trái lại giống như là nhớ đến gì đó, "Quả thật là có chuyện như vậy."

" Cái gì?"

" Bởi vì. . .  Thịt thỏ ăn ngon nha!"

". . . Cái gì? ! " đây này cái lí do quỷ quái gì đây?

(╯°Д°)╯︵┻━┻

Cô gái thay đổi bộ dáng lười biếng lúc nãy, đứng dậy nói, "Ngươi xem đi. . . Thịt hươu thì quá già , thịt hồ ly lại vị tao(???), hổ là động vật cần được bảo vệ, ta có phần không dám ăn, thịt rắn thì lại có xương nhiều. . . " nàng giơ ngón tay từng cái một ra, cuối cùng tổng kết nói, "Cho nên vẫn là thịt thỏ. . . Ăn ngon!"

Đáy lòng Thỏ vương trào dâng những giọt nước mắt chua xót, hoá ra thỏ tộc  bọn nó có tỉ lệ thương vong cao như vậy, là bởi vì chất thịt! Nó không có chút nào nghĩ đến chuyện này!

Chờ chút!

Trong đầu Thỏ hiện lên một ý nghĩ hoang đường, "Vậy… thượng tiên, ngài đi giết yêu là vì. . . "

"Vì ăn nha!" nàng nói một cách đương nhiên trả , "Ta cũng phải sinh hoạt ăn uống mà."

". . . " cho nên những yêu tộc đã chết kia, sở dĩ hài cốt không còn là bởi vì trở thành đồ ăn? Nói đoạn thực không ăn uống là việc đầu tiên của nhân tu khi nhập môn đâu? Tam tông sáu phái là đám lừa đảo!

(╯°Д°)╯︵┻━┻

"Há, bây giờ thì không tính." nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ lên thi thể yêu tộc đầy đất lại nói thêm, "Gần đây có một cái nhà tranh mà ta ở, mà các ngươi buổi tối lại không ngủ , ở đây liên tục gào gào làm ta thức giấc. Ngươi cũng biết là. . . Ai rời giường vào lúc này mà không tức giận, ta liền đến đây xem."

". . . " vì vậy cái chết của vạn yêu, là bởi vì gây ra âm thanh quá lớn?

Thỏ vương bị sự thật đả kích đến. Sau khi giải thích xong, cô gái xoay người rời đi, bộ dạng trái ngược với giá trị vũ lực, Thỏ vương đột nhiên to gan này ra cái kế hoạch.

" Thượng tiên, xin dừng bước. "

Bước chân nàng dừng lại, quay đầu lại nhìn, "Còn có việc gì?"

"Thượng. . . Thượng tiên. " Thỏ vương cố gắng đè xuống sự sợ hãi ở đáy lòng, "Thượng tiên nếu như thiếu nguyên liệu nấu ăn, tiểu nhân có thể giúp. Thỏ tộc bọn ta có nhiều  yêu, phân bố khu vực rộng, cái gì ăn đều có thể tìm, không bằng. . ." nó xem xét nhìn sắc mặt của đối phương, nuốt nước miếng một cái, nhắm mắt tiếp tục nói , "Ta đem nguyên liệu nấu ăn mà ngài cần, vào mỗi ngày đúng giờ đưa đến ngài quý phủ được chứ?"

"Ồ, có thể sao? " ánh mắt cô gái sáng rực lên, hồi lâu lại tối sầm xuống, "Ta không có tiền trả thức ăn bên ngoài."

Thức ăn bên ngoài cái gì?

"Thượng tiên, là tại hạ tự nguyện hiếu kính ngài, không cần linh thạch hay tiền bạc! "

"Kia cũng thật không tiện. . . " Cô gái đột nhiên mặt đỏ lên, có chút khó chịu gãi đầu một cái, "Có quá gây phiền phức cho ngươi không?"

"Không không không, không có chút nào phiền phức." Thỏ vương như được sủng mà sợ, dùng sức lắc đầu.

"A, vậy cám ơn."

"Vâng, vâng." Thỏ vương cười lấy lòng, lúc này mới dám lấy ra can đảm, nói ra mục đích của chính mình, "Như vậy. . .  Sau này tộc bọn ta ra vào Yêu giới, ngài có thể hay không. . . Giơ cao đánh khẽ , không giết?"

" Được! " Nàng không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, "Chúng nó không ăn thịt người là được.”

"Thượng tiên yên tâm , chúng nó đều là yêu ăn thức ăn chay." Thỏ vương quả thực không thể tin được, nàng lại có thể  dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa còn giống như. . . Thật khách khí , "Vậy thì quyết định như thế nhé, ngày mai ta sẽ bắt đầu đưa nguyên liệu nấu ăn cho thượng tiên."

"Vất vả cho ngươi rồi."

"Không vất vả."

"Không có chuyện gì nữa thì ta đi về ngủ trước."

" Thượng tiên đi thong thả! "

"Tạm biệt. "

" Thượng tiên! "

" Hả? "

" Ta còn không biết ngài tên gọi là gì? "

"Há, ta tên Trầm Huỳnh."

" Trầm thượng tiên đi thong thả. . . "

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp