Bất Oán

Chương 5: Định sẵn sẽ trở thành kẻ thù


2 tháng

trướctiếp

Trưởng công chúa không khỏi nhớ tới mệnh cách Hồng Cửu trụ trì Hộ Quốc tự nhiều năm trước đã chuẩn cho tiểu nhi tử mới sinh của mình. Lúc ấy tiểu Hầu gia sinh non còn chưa có tên.

Bởi vì sinh non, Từ Đa Thủy gần như sắp chết, thái y trong cung đều bó tay không biện pháp. Là trụ trì Hồng Cửu của Hộ Quốc Tự ra tay, bảo vệ tiểu oa nhi này năm ngày năm đêm, mới cứu được Từ Đa Thủy một mạng.

Sau đó trụ trì Hồng Cửu phê mệnh cách cho Từ Đa Thủy: Đứa nhỏ này sinh vào ban đêm thiết huyết rung chuyển, trong mệnh giết chóc nặng nề, hỏa khí lệ khí đều quá mức sung túc. Nhưng trong mạng thiếu nước, không thể điều hòa quá nhiều hỏa khí. Cho nên mới có hiện tượng chết sớm.

Trong chú thích của trụ trì Hồng Cửu còn nói, đứa nhỏ này cả đời không thể xuất chinh. Mệnh hắn vốn là giết chóc nặng nề, nếu như mang binh xuất chinh nhất định là một tướng tàn bạo bất nhân, hơn nữa tất sẽ rơi vào kết cục da ngựa bọc thây.

Về sau trưởng công chúa trực tiếp đặt tên cho tiểu nhi tử nhà mình là Đa Thủy, cũng là hy vọng Đa Thủy khí có thể điều tiết hỏa khí cùng lệ khí trong số mệnh của hắn.

Không biết có phải cái tên này thật sự có tác dụng hay không, sau đó thân thể Từ Đa Thủy dần dần tốt lên.

Trưởng công chúa đối với lời nói của trụ trì Hồng Cửu từ trước đến nay tin tưởng không nghi ngờ, giấc mộng Từ Đa Thủy muốn làm tướng quân, từ lúc còn trong tã lót, cũng đã bị trưởng công chúa bóp đứt.

"Ngoại trừ xuất chinh, còn có rất nhiều chuyện có thể làm. Trị quốc an bang, trị quốc còn xếp trước an bang! Ngươi an tâm làm quan văn, tương lai giúp hoàng đế cữu cữu phân ưu cũng tốt". Trưởng công chúa khổ sở khuyên nhủ.

Con trai đều muốn làm đại tướng quân, điều này có thể hiểu được. Ai mà không có giấc mộng làm anh hùng chứ!

Nhưng là, làm thê tử, mẫu thân, các nàng lại không hy vọng nhi tử trượng phu của mình là đại anh hùng gì. Cho dù là trưởng công chúa đã từng quát tháo phong vân cũng không muốn để con trai mình đổ máu trên chiến trường.

Nhìn thấy tiểu nhi tử nhà mình lại bĩu môi, trưởng công chúa cầm trong tay trâm cài Từ Đa Thủy vừa mới hiếu kính, "Lại đây giúp mẫu thân cài lên. Ánh mắt Tiểu Đa Thủy của ta rất tốt, nhìn cây trâm này đẹp biết bao."

Thấy mẫu thân thích lễ vật mình mang về, Từ Đa Thủy lập tức quên mất khó chịu vừa rồi, cười hì hì tiến đến bên giường trưởng công chúa ngồi xuống, "Đẹp không? Ta cũng cảm thấy đẹp mắt! Đeo trên đầu mẫu thân càng đẹp hơn! Mẫu thân đại mỹ nhân như vậy, nên phối với trâm ngọc cao quý trang nhã mới đúng." Nói xong Từ Đa Thủy cẩn thận cài trâm ngọc lên tóc trưởng công chúa.

Trưởng công chúa kéo tay tiểu nhi tử của mình, đứa nhỏ này từ nhỏ vận mệnh nhiều thăng trầm, nàng làm mẫu thân có thể bảo vệ hắn được tới lúc nào hay lúc đó.

Thiếu niên được mẫu thân che chở giờ phút này còn không biết vận mệnh tương lai sẽ mang đến cho hắn mưa rền gió dữ như thế nào. Dù sao ở trong phủ Quốc Công, tất cả mọi người hận không thể đem cả người hắn ngâm ở trong hũ mật nuôi dưỡng.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Hồng Thanh Viễn tắm rửa xong nằm trên đệm chăn mềm mại. Những đệm chăn này vừa nhìn đã biết là mới, hơn nữa đã xông qua huân hương, nằm ở phía trên làm cho vẻ mặt người ta thả lỏng.

Lúc mới vào phủ Quốc Công, hắn đã nghe được Từ Đa Thủy dặn dò quản gia phải sắp xếp hắn ở Thính Thủy các. Lúc ấy câu trả lời của quản gia hắn cũng mơ hồ nghe được.

Thế nhưng tiểu Hầu gia nói một không nói hai kia cường ngạnh yêu cầu quản gia hiện tại đem Thính Thủy các quét dọn từ trong ra ngoài, hơn nữa, đồ dùng đều là từ trong đình viện của hắn chuyển tới.

Vì thế, Hồng Thanh Viễn không thể không ở trong xe ngựa chờ nửa canh giờ. Gà bay chó sủa một hồi, tiểu Hầu gia mới mang vẻ mặt hiến bảo nắm tay Hồng Thanh Viễn, đem Ngọc Nhân Nhi ca ca của hắn mang vào nhà mới.

Không thể không thừa nhận Thính Thủy Các rất thanh nhã, phía sau viện là hồ nhỏ của Quốc Công phủ. Cho dù là ngày hè nắng chói chang, đứng ở bên hồ cũng có thể cảm thấy một tia mát mẻ.

"Điện hạ, người của chúng ta đều đã an bài xong. Ngài còn có gì phân phó? " Thị nữ Tuyết Phi đứng ở đầu giường Hồng Thanh Viễn hỏi.

Giờ phút này Hồng Thanh Viễn thoạt nhìn cũng không tốt, tuy rằng độc dược kia trong chốc lát không lấy mạng hắn, nhưng dù sao cũng mài mòn sức khỏe, y nằm trên giường tái nhợt gần như trong suốt.

Tuyết Phi mặt mang lo lắng, "Điện hạ có muốn trước tiên giải độc trong thân thể không?"

Trải qua hơn một tháng đi đường mệt nhọc, Hồng Thanh Viễn chỉ hơi khoát tay áo. Hắn muốn ngủ một giấc thật ngon.

Đi tới Lương Kinh cũng không phải là vạn sự đại cát, ngược lại, nguy nan chân chính thuộc về hắn vừa mới bắt đầu.

Chuyện xảy ra hôm nay khi vào kinh thành, còn không biết sẽ xảy ra bao nhiêu lần. Vương công quý tộc Lương quốc có địch ý với hắn lại càng nhiều không đếm xuể.

Ai bảo hai nước láng giềng Lương - Hồng nhiều năm xung đột biên giới, không chỉ người Lương quốc căm hận người Hồng quốc, người Hồng quốc lại có mấy người thích người Lương quốc.

Phụ vương không nỡ để đại hoàng tử gặp tội này, cũng chỉ có thể đem hoàng tử không quyền không thế ném ra ngăn tai họa.

Nghĩ tới những chuyện sau này mình phải đối mặt, Hồng Thanh Viễn không tự giác cảm thấy sốt ruột. Hắn cần ngủ một giấc thật ngon, để cho mình tĩnh tâm, rồi lại cẩn thận suy nghĩ đối sách.

Không biết là đệm chăn xốp, hay là huân hương khiến người ta tâm bình khí hòa, Hồng Thanh Viễn ngủ một giấc không tệ. Đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, đã là mặt trời chiều ngả về tây.

Y mới tỉnh lại vừa muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng truyền đến một trận ngứa ngáy, lời nói đều bị chặn ở giữa cổ họng, thốt ra cũng là ho khan kịch liệt.

Tuyết Phi từ bên ngoài xông vào, vội vàng nhét một vật cứng vào miệng Hồng Thanh Viễn.

Thanh ngọt quen thuộc trộn lẫn mùi thuốc tràn ngập khoang miệng, đè xuống cổ họng ngứa ngáy. Hồng Thanh Viễn bình phục nằm ở trên giường không có ý đứng lên.

Điện hạ, tiểu Hầu gia đưa dược đường tới, thấy Người ngủ, nói là buổi tối lại tới thăm người. Tuyết Phi bưng nước trà tới nói.

Hồng Thanh Viễn không tự giác nhớ tới khuôn mặt tươi cười tràn đầy thanh xuân kia, Từ Tiểu Hầu gia được hoàng đế của bọn họ còn có phủ Quốc Công bảo vệ rất tốt, giống như đóa hoa trong nhà kính, không biết tư vị sầu não là gì.

"Ngọc Nhân Nhi ca ca, ngươi tỉnh rồi sao?"

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, Từ Đa Thủy với giọng điệu trẻ con nồng đậm của hắn đã đứng ở ngoài cửa.

Hồng Thanh Viễn nhắm mắt lại, đem cảm xúc chân thật của mình chôn thật sâu vào đáy mắt.

"Ngọc Nhân Nhi ca ca, ta vào đây! " Tiếng thiếu niên thanh thúy ở cửa vang lên.

Lúc Từ Đa Thủy vào nhà liền thấy Tuyết Phi đang đỡ Hồng Thanh Viễn dậy. Y vừa mới tỉnh ngủ trên mặt còn mang vài phần lười biếng.

Thiếu niên cũng không khách khí, trực tiếp đi tới ngồi ở bên giường Hồng Thanh Viễn.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Lâu như vậy không trở về, người trong nhà hẳn là rất nhớ đi? Hồng Thanh Viễn nhẹ giọng hỏi.

"Đại ca còn chưa từ Binh bộ trở về! Cơm tối còn một lát nữa mới bắt đầu, cho nên tới thăm huynh." Từ Đa Thủy từ trên bàn nhỏ đầu giường cầm lấy một quả cam mật bắt đầu lột vỏ.

Xương ngón tay thiếu niên rõ ràng, đầu ngón tay bóng loáng sạch sẽ, ngón tay trắng nõn tôn lên vỏ cam màu cam giống như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hình tỉ mỉ.

Từ Đa Thủy bóc xong một quả cam, cẩn thận lấy sợi trắng trên cánh cam, chia một nửa đưa tới bên miệng Hồng Thanh Viễn.

Tuyết Phi muốn nói gì đó, nhưng Hồng Thanh Viễn ở góc độ Từ Đa Thủy không nhìn thấy ra hiệu cho nàng một cái thủ thế câm miệng.

Từ Đa Thủy đem một nửa quả cam trong tay nhét vào trong miệng mình, một bên nhai, một bên miệng hơi không rõ nói, "Đây là cam mật Cẩm Châu, ta thích ăn nhất. Vừa ngọt vừa nhiều nước, còn chưa có hạt, đặc biệt ngon. Nếu Ngọc Nhân Nhi ca ca thích, chỗ ta còn có, ta bảo bọn họ đưa tới cho ngươi."

Hồng Thanh Viễn vốn không định nhận, nhưng Từ Đa Thủy lại đưa cam mật qua. Y dựa vào giường mang theo một tia bất đắc dĩ, liền đem nửa quả cam mật thiếu niên đưa ăn vào trong miệng.

Cam mật Cẩm Châu, lúc Hồng Thanh Viễn ở Hồng Quốc đã từng nghe nói qua, da mỏng thịt dày, nhiều nước ngọt ngào, là đặc sản Cẩm Châu nước Lương, cũng là một trong những cống phẩm.

Trên đời này người không coi Cẩm Châu ra gì, có thể sẽ không vượt qua mười người, thế mà trước mắt mình lại có một người.

"Ngọt không? " Trong mắt thiếu niên đều là ngọt ngào.

Quả thật ngọt, nhiều nước, Hồng Thanh Viễn vốn muốn cho thiếu niên một nụ cười, thế nhưng, cổ họng bị nước cam kích thích một trận ngứa ngáy.

Làm thế nào cũng đè không nổi ho khan lại sơn băng địa liệt toát ra.

Từ Đa Thủy vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lưng Hồng Thanh Viễn, vẻ mặt lo lắng nói, "Ngươi ho khan thật đúng là chuyện đáng lo, nếu không ngày mai tìm ngự y đến xem một chút đi."

Ho như vậy thật vất vả.

"Không có việc gì, chỉ là ho nhẹ thôi, không cần kinh động thái y." Hồng Thanh Viễn thật vất vả mới bình phục được khó chịu nói.

"Đây là ho nhẹ hả? Không được, ngày mai ta sẽ tìm thái y đến xem cho ngươi, ngươi.....".

"Tiểu Hầu gia, đại thiếu gia đã trở lại, đang ở đại sảnh chờ ngài!"

Từ Đa Thủy còn muốn nói gì nữa, lại bị hạ nhân đến truyền tin cắt ngang.

"Đại ca đã về, ta phải đi đây. Tuyết Phi, chăm sóc điện hạ nhà ngươi cho tốt, có gì cần trực tiếp nói với quản gia."

Từ quản gia lợi hại nhất, hắn cái gì cũng có thể tìm được. Từ Đa Thủy giúp Hồng Thanh Viễn dịch chăn rồi vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Hồng Thanh Viễn nhìn bóng lưng đã đi xa, ánh mắt bất giác lóe lên.

"Điện hạ! "Tuyết Phi bưng chén trà đứng trước mặt Hồng Thanh Viễn.

Hồng Thanh Viễn nhận lấy chén trà Tuyết Phi đưa tới, nhấp một ngụm trà, đè nén ho khan cuồn cuộn ở cổ họng.

"Đi, đem quốc công phủ sâu cạn tỉ mỉ dò xét một phen."

Hứa Quốc Công, đại nguyên soái binh mã của Lương Quốc, bí mật được giấu trong nhà... Ha ha. Hồng Thanh Viễn lạnh lùng phân phó.

Tuyết Phi nhận lấy chén trà Hồng Thanh Viễn đã uống xong, rời khỏi phòng.

Hồng Thanh Viễn nhìn những vật trang trí đắt tiền tinh xảo trong phòng, hắn nhớ rõ lúc mới vào phủ Quốc Công, thiếu niên kia hét to muốn đem những thứ tốt đều bày ở trong phòng của hắn.

Trong phòng này bất kỳ một món trang trí nào cũng đủ cho người bình thường ăn uống cả đời, món nào cũng là tinh phẩm.

Nhưng mà, vậy thì thế nào đây?

Từ Đa Thủy nhất định là tiểu hầu gia Lương quốc, mà hắn cũng không có khả năng đánh mất danh hiệu nhị hoàng tử Hồng quốc.

Lập trường hai nước đối lập, bất đồng chỉ là gió đông áp đảo gió tây, hay là gió tây áp đảo gió đông mà thôi.

Hồng Thanh Viễn đưa tay che mắt mình lại, hắn ngược lại hy vọng Từ Đa Thủy cũng đối xử tệ với hắn như những người khác, như vậy tương lai hắn động thủ, sẽ không nương tay.

Nhưng bản thân Hồng Thanh Viễn cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi cặp mắt to trong suốt kia cười híp mắt nhìn mình, hắn sẽ cảm thấy mình phảng phất đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân đều ấm áp.

Mặc dù biết, cuối cùng bọn họ chỉ có thể là địch nhân, nhưng Hồng Thanh Viễn vẫn tham lam muốn hưởng thụ một chút ấm áp này. Người quen sống trong giá lạnh, đối với một chút ấm áp đều muốn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, không buông tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp