Bất Oán

Chương 4: Mệnh cách thiếu nước.


3 tháng

trướctiếp

Tiểu Hầu gia Từ gia ở bên ngoài oai phong khí phách, vừa vào xe ngựa liền lập tức giống như biến thành một người khác, vẻ mặt tranh công tiến đến bên người Hồng Thanh Viễn, "Ngọc nhân nhi ca ca, yên tâm! Có ta ở đây, ở Lương Kinh ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi."

Hồng Thanh Viễn sửa chữa vô số lần, nhưng tiểu Hầu gia này vẫn ngoan cố gọi hắn: Ngọc Nhân Nhi ca ca. Mỗi lần gọi như thế đều giống như mang theo cái móc nhỏ cào cào trái tim người khác.

Dần dà, Hồng Thanh Viễn cũng sẽ không cùng tiểu tử cố chấp này rối rắm chuyện gọi tên.

Giờ phút này, tiểu Hầu gia vừa mới diễu võ dương oai còn không có phát hiện, lời nói và việc làm của mình đều đã bị người ngồi ở nhã tọa tầng hai tửu lâu nhìn rõ ràng.

"Cái tên Đa Thủy này, làm sao vẫn ngang ngược như vậy? " Một thanh niên mặt mày thanh tú nhẹ giọng nói.

"Nếu không ngang ngược, vậy còn là Từ Đa Thủy sao? Không chừng là cô hồn dã quỷ nào đoạt xá rồi ?"

"Nhưng tại sao con dao này lại bảo vệ Nhị hoàng tử Hồng quốc như vậy?"

"Xem ra nhị hoàng tử này thật đúng là không tầm thường, mới vài ngày đã có thể để cho tiểu Hầu gia chúng ta cho hắn làm chỗ dựa vững chắc đây!" Thanh niên lớn tuổi nói chuyện cũng không tệ, chỉ là mặt mày nhướng lên, nhìn có chút hung tàn.

"Đa Thủy từ trước đến nay đều rất thưởng thức cái đẹp, có lẽ nhị hoàng tử này hẳn là tuấn mỹ dị thường." Nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ nhất trong bữa tiệc bưng chén rượu nói.

"Lại còn có người tuấn mỹ hơn Đại hoàng huynh sao?"

Ta cũng không tin cái tên nhãi con tin kia có thể đẹp đến đâu!" Thanh niên mặt mày thanh tú khinh thường nói.

"Dù sao cũng sắp gặp rồi. Không phải nói muốn vào hiến quốc thư sao? Ở cung yến như thế nào cũng sẽ gặp được. Đến lúc đó, là la hay ngựa tự nhiên đều phải kéo ra ngoài dày vò một phen." Nam nhân mặt mày tàn nhẫn mãnh liệt rót một chén rượu nói.

"Nhị hoàng huynh, ngươi có thể hành hạ hắn nhẹ nhàng chút không."

"Phụ hoàng còn muốn giữ lại Hồng quốc nhị hoàng tử để bày tỏ quốc uy, ngươi cũng đừng không cẩn thận giết chết hắn." Thanh niên mi thanh mục tú cười hì hì trả lời.

"Giết chết thì sao?  Đến phụ thân hắn cũng không quan tâm hắn, đem hắn đưa tới làm con tin. Chẳng lẽ còn kỳ vọng Lương quốc chúng ta cung phụng hắn như Bồ Tát?"

"Phụ hoàng không giam hắn trong cung, nếu giam trong cung, hừ hừ... Lão tử nhất định muốn con tin Hồng quốc kia muốn sống không được, cầu chết không xong !" Thanh niên mặt mày tàn nhẫn lộ ra một nụ cười âm độc.

Nhị hoàng tử Lương Sùng Văn này là con trai của Lưu vương phi, một đệ đệ của Lưu phi từng tính toán đi biên cảnh giữa Lương quốc và Hồng quốc làm tướng quân hòng thỏa thói hư danh.

Đáng tiếc tên họ Lưu này cũng thật xui xẻo, năm đó Từ quốc công hồi kinh bẩm báo, biên cảnh cũng chỉ còn lại có Từ gia nhị công tử cùng mấy tên tướng quân tầm thường. Vừa lúc Hồng quốc xâm phạm, tên này vì muốn lập công mà ra khỏi thành nghênh chiến.

Vốn coi như là thắng trận, về sau tên này tham công, không nghe khuyên can nhất định phải thừa thắng xông lên. Cuối cùng trúng mai phục, kết cục da ngựa bọc thây. Vị nam tử Lưu gia kia tính ra còn là cậu ruột của vị nhị hoàng tử này.

Nhị hoàng tử và Lưu vương phi hận thấu xương tất cả người Hồng quốc.

Đương kim hoàng thượng có ba hoàng tử, bởi vì hoàng thượng còn đang tuổi tráng niên, cả ba hoàng tử đều ở chung hòa thuận. Đại hoàng tử, Lương Thượng Văn là tuấn mỹ nhất trong mấy huynh đệ, cũng là con trai trưởng do hoàng hậu sinh ra, sớm đã được lập làm thái tử. Danh tiếng trong cung và dân gian đều không tệ.

Nhị hoàng tử, Lương Sùng Văn bởi vì tướng mạo hơi có vẻ tàn bạo, tính tình nóng nảy, cho nên cũng không được hoàng thượng thích. Chẳng qua Lưu Vương phi bối cảnh cứng rắn, cha là ba triều nguyên lão, còn quý vi đế sư, cho nên địa vị coi như là vững chắc.

Về phần, tam hoàng tử Lương Trung Văn, mẫu thân của hắn chỉ là một cung nhân, là loại cung nhân bình thường không bối cảnh, không gia thế.

Chỉ là bởi vì làm việc trong cung hoàng hậu, sau một lần hoàng thượng say rượu, mẹ quý nhờ con, được phong làm một phi tần. Hai mẹ con này vẫn luôn bám lấy hoàng hậu. Coi Hoàng hậu cùng đại hoàng tử như trời, sai đâu đánh đó. Nhiều năm như vậy, bởi vì hai người đủ thành thật, coi như là sống thuận buồm xuôi gió.

"Lão Nhị, ngươi thu liễm một chút. Đừng làm chết người, đến lúc đó bên Hồng quốc sẽ không dễ ăn nói." Đại hoàng tử thản nhiên nói.

Tam hoàng tử bên cạnh hơi nhíu mày, nghe ý tứ này, Đại hoàng tử không phản đối Nhị hoàng tử làm khó con tin Hồng quốc. Chỉ là, đừng làm người ta chết là được. Đại hoàng tử không phải vẫn luôn bắt chước phụ hoàng ôn hòa nhân ái của bọn họ sao? Đại hoàng tử vẻ mặt nhân nghĩa đạo đức, tại sao bây giờ cũng sẽ dung túng Nhị hoàng tử làm bậy.

Tam hoàng tử bất giác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ phút này, xe ngựa Hồng quốc vừa vặn đi qua tửu lâu, có thể là bởi vì thời tiết nóng bức, rèm cửa sổ xe ngựa vén lên một chút.

Từ hướng của nhã gian có thể nhìn thấy trong xe ngựa, tay của hai nam nhân đang giao nhau. Không, hẳn là một cái tay với khớp xương rõ ràng, y phục dạ hành bó sát đang kéo một cái tay khác, tay áo bào rộng nhẹ lay động. Nhìn thật giống như làm nũng, lại giống như là đang chơi xấu.

Nếu như hắn nhớ không lầm, vừa rồi Từ Đa Thủy mặc một kiện y phục vũ trang hẹp tay đứng ở trên xe ngựa diễu võ dương oai. Tam hoàng tử nhìn về phía đại hoàng tử, trong mắt tràn ngập ý vị sâu xa.

" Ngọc Nhân Nhi ca ca, ngươi tới phủ Quốc Công chúng ta, cứ ở trong viện của ta là được rồi. Dù sao ngươi cũng chỉ có một mình, viện của ta rất lớn, hoàn toàn có thể ở." Lúc này Từ Đa Thủy đang kéo tay Hồng Thanh Viễn năn nỉ.

"Tiểu Hầu gia xin tự trọng, ta một con tin sao có thể vào ở trong viện của tiểu Hầu gia. Cái này không hợp lý. Tuyệt đối không thể." Hồng Thanh Viễn lạnh lùng cự tuyệt.

" Có gì không thể chứ? Bằng hữu của ta đến nhà làm khách, ở trong viện của ta có gì không được. Ai dám nói gì, tiểu gia ta đánh hắn". Từ Đa Thủy siết chặt nắm tay nói.

Trên đời này khả năng cũng chỉ có Từ Tiểu Hầu gia cảm thấy Hồng Thanh Viễn là tới Lương quốc làm khách. Hồng Thanh Viễn khẽ nhíu mày, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, cổ họng lại cảm giác ngứa ngáy, không tự chủ lại ho khan.
Kẹo sơn trà Từ Đa Thủy mang theo ăn vặt đã ăn hết trên đường, mỗi lần Hồng Thanh Viễn ho khan đều phải ho nửa ngày. Cảm giác như phổi sắp bị ho ra luôn.

Từ Đa Thủy không sợ trời không sợ đất, giờ lại sợ Hồng Thanh Viễn ho khan, mỗi lần ho đều giống như muốn đi nửa cái mạng của người như ngọc kia.
Từ Đa Thủy luống cuống tay chân, trực tiếp lấy ấm trà rót vào miệng y. Cũng may Hồng Thanh Viễn là một người nhã nhặn, ấm trà cũng chỉ to bằng bàn tay. Nếu không thật đúng là thành vịt nhồi.

Bị rót nửa bụng trà lạnh, Hồng Thanh Viễn cuối cùng cũng ngừng ho khan. Giờ phút này khóe miệng y mang theo dấu nước nhàn nhạt, bởi vì ho khan nên mặt đỏ ửng, khóe mắt cũng mang theo một mảnh nước mắt sinh lý. Từ Đa Thủy trợn tròn mắt nhìn.

Thật muốn cho Ngọc Nhân Nhi ca ca thỉnh thoảng ho một tiếng như vậy cũng rất tốt, nhìn xem thật xinh đẹp. Cả người đều trở nên phấn phấn, ôn nhu. Bất quá ý niệm này chỉ lóe lên, Từ Đa Thủy lập tức đá nó ra khỏi đầu.

Ngọc Nhân Nhi ca ca ho khan quá khổ sở, vẫn là không cần. Có thời gian, tìm ngự y đến xem cho y một chút, không thể cứ luôn ho khan như vậy được.
"Được tiểu Hầu gia ưu ái, Thanh Viễn xin ghi nhớ. Nhưng vào ở trong viện của tiểu Hầu gia tuyệt đối không thể. Kính xin tiểu hầu gia thứ tội!" Hồng Thanh Viễn muốn đứng lên làm lễ nhận tội.

Từ Đa Thủy sao có thể nhìn Hồng Thanh Viễn làm như vậy, vội vàng giữ chặt hắn, để cho hắn tiếp tục ngồi, "Được rồi, được rồi! Không ở trong viện của ta cũng được. Bên cạnh viện của ta có một Thính Thủy Các, cũng là một đình viện rất lịch sự tao nhã, ngươi nhất định là thích."

"Ngươi cứ ở Thính Thủy các là được rồi, ở gần ta, ta tìm ngươi chơi cũng tiện". Từ Đa Thủy cảm thấy chủ ý này không tồi, mặt mày cười cong lên.

Hồng Thanh Viễn lại muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt chân thành lại như đang lấp lánh kia, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
 ------------------------------------------------------------
Phủ Quốc Công, Tùng Hạc viện, trưởng công chúa dựa vào giường lớn chạm trổ tinh xảo.

"Về rồi à? Trên đường có thuận lợi không?" Trưởng công chúa ôn nhu hỏi.

"Thuận lợi thuận lợi, mẫu thân, người xem, đây là trâm cài tóc con mua cho người. Đẹp không? Có thích không?"

Trâm đúng là rất đẹp, đầu ngọc, toàn thân xanh biếc, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

" Ừm ! Đẹp lắm! Đa Thủy, ngươi an bài nhị hoàng tử Hồng quốc ở Thính Thủy Các rồi à?" Trưởng công chúa nhẹ giọng hỏi.

Con ngươi Từ Đa Thủy đảo vòng vòng, Vốn an bài cho Hồng Thanh Viễn chỉ là một viện tử bình thường ở góc phủ Quốc Công, cùng thân phận một con tin bị giam lỏng thập phần xứng đôi.

Thế nhưng, sau khi Từ Đa Thủy trở về, nhất định phải an bài Hồng Thanh Viễn ở Thính Thủy các bên cạnh hắn, sân đình đều là hạ nhân đang quét dọn.

"A, đúng vậy! Mẫu thân, người không biết đâu, thân thể Ngọc Nhân Nhi ca ca kia rất mảnh mai, còn luôn ho khan không ngừng. Ta sợ an bài trong viện kia đơn sơ lạnh lẽo, hạ nhân không tỉ mỉ hầu hạ. Lại nói, ta còn đáp ứng hắn để ngự y khám bệnh cho hắn, khám bệnh nhất định là phải uống thuốc a. Ta phải nhìn chằm chằm y uống thuốc, ở quá xa mỗi ngày đi bộ quá mệt mỏi." Từ Đa Thủy ngắm sắc mặt trưởng công chúa trả lời.

Trưởng công chúa nhìn tiểu nhi tử nhà mình một cái, lòng dạ hẹp hòi của Từ Đa Thủy ở trong mắt trưởng công chúa quả thực chính là rận trên đầu hói.

"Được rồi, ngươi lần này coi như là vì bệ hạ làm việc. Vừa trở về, nghỉ ngơi một chút. Hai ngày nữa, bệ hạ muốn tổ chức cung yến, hoan nghênh Hồng quốc nhị hoàng tử đến Lương quốc làm khách, còn có quốc thư tiếp nhận Hồng quốc."

"Ngươi qua năm đã mười tám, là người lớn rồi. Mấy ngày hôm trước bệ hạ còn hỏi, ngươi có dự định vào cung làm quan hay không? Muốn làm gì thì sớm thương lượng với bệ hạ, ngài ấy cũng sắp xếp giúp ngươi." Trưởng công chúa không tiếp tục đề tài Hồng Quốc nữa.

"Ta, ta muốn làm đại tướng quân! Giống như cha và nhị ca, bảo vệ một phương bình an, bảo vệ thiên hạ thiên thu vạn đại của hoàng đế cữu cữu." Từ Đa Thủy hào khí ngút trời nói.

Trưởng công chúa trừng mắt, "Ngoại trừ  vào quân ngũ, ngươi muốn làm cái gì đều có thể. Cả đời làm một Hầu gia nhàn tản, cữu cữu ngươi cũng sẽ không nói ngươi cái gì. Chỉ là chinh chiến sa trường này, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Ta biết ngay người sẽ nói  như vậy mà!"

Đều do con lừa trọc Hồng Cửu kia, còn cái gì mà cao tăng đắc đạo chứ, quả thực chó má không thông. Sao ta lại không thể mang binh xuất chinh? Cha và ca ca ta đều là nguyên soái, tướng quân, ta ra chiến trường thì làm sao?

Còn gì nữa, mệnh số hắn thiếu nước......
Nếu không do tên lừa trọc kia, ta cũng sẽ không bị đặt cho cái tên buồn cười như vậy. Từ Đa Thủy bất mãn lẩm bẩm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp