Xương Cá

Chương 3: Trước kia rốt cuộc là chị thích cậu ta ở điểm gì cơ chứ?


4 tuần

trướctiếp

Ngu Từ tức giận thở mạnh một hơi, trầm mặt xuống, lúc ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, cô dùng sức cắn chặt môi, lồng ngực tràn đầy oán khí, nước mắt không ngừng bốc lên bị cô tận lực đè xuống.

Cô thấp giọng nói: “Anh ta dựa vào cái gì mà luôn cao cao tại thượng, chúng em đều là bạn bè cùng trang lứa, dựa vào đâu cứ phải là em đi mời rượu?”

Ngu Tư Viện buông lỏng tay. Hai người bọn họ cũng không nói lời nào, cục diện rơi vào giằng co căng thẳng.

“Chị.” Ngu Chiêm Hành không biết đi vào từ lúc nào, nói với Ngu Tư Viện, “Em đưa chị ấy về nhà trước.”

Vừa nói vừa túm lấy Ngu Từ, dẫn cô đi khỏi nơi này.

Ngu Chiêm Hành gọi một người lái xe thay, hai người bọn họ đứng đợi ở ven đường.

Ngu Từ đứng ở lề đường, ngây ngẩn nhìn người đi đường qua lại.

Không phải là không có cách nào quên được Lục Nghiêm Kỳ, mà là không thể nào xóa được nỗi đau ghi lòng tạc dạ do anh ta đem tới.

Ngu Chiêm Hành cúi thấp đầu nhìn cô, hoàng hôn buông xuống không nhìn thấy rõ vẻ mặt. Hồi lâu sau cậu cười một cái, nhẹ nhàng đá qua: “Không đi thật à?”

Cô ngẩng đầu lên, híp híp mắt, “Đi cái rắm ấy, vừa nãy em uống còn chưa đủ?”

Ngu Chiêm Hành không nói thêm nữa, đột nhiên thay đổi vẻ mặt thản nhiên vừa rồi, nghiêm túc gọi một tiếng: “Chị.”

Theo ý ra hiệu đó, Ngu Từ ngẩng đầu lên nhìn.

Lục Nghiêm Kỳ thân hình cao lớn đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn thấy bọn họ, đi về phía này.

Ngu Từ đã không ít lần tưởng tượng ra khung cảnh mình gặp lại Lục Nghiêm Kỳ.

Nhưng không có lần nào nghĩ tới khung cảnh như bây giờ.

Cô ngồi trước cửa nhà hàng, vạt áo choàng lông cừu dài chấm xuống đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Nghiêm Kỳ đang đi tới.

Dáng vẻ chẳng ra làm sao.

Ít nhất trong mắt cô là vô cùng chật vật.

Cô thực sự không nghĩ Lục Nghiêm Kỳ sẽ đi tới chỗ bọn họ, cũng quên luôn phải đứng dậy.

May là ở chỗ này tối, lại có Ngu Chiêm Hành cao lớn che ở trước mặt cô.

Cũng không xác định được Lục Nghiêm Kỳ có thấy cô hay không bởi vì rõ ràng anh đang đi về phía Ngu Chiêm Hành.

Anh đã mặc vào chiếc áo choàng dài màu xám mà lúc nãy cởi ra trong phòng bao, dáng người cao lớn thẳng tắp, những ấn tượng đều dừng lại từ thuở niên thiếu tinh khôi trong sáng, giờ phút này gặp lại, nơi giữa lông mày đã lắng đọng dấu vết của thời gian, nhưng khí chất cao ngạo trên người thì không thay đổi chút nào.

Cho tới tận giờ, anh vẫn luôn phong quang vô hạn, cao cao tại thượng không ai bì nổi, Ngu Từ dù có liều mạng kiễng chân cũng chỉ có thể ngước lên nhìn chứ chẳng thể với tới.

Nó đã cắm rễ trong tiềm thức cô từ rất lâu, chỉ cần là nơi có Lục Nghiêm Kỳ, cô có thể ngay lập tức tìm ra được bóng hình của anh.

Chỉ cần vừa nhìn thấy anh là cô lập tức trở nên căng thẳng, nhưng chung quy, ánh mắt vẫn không nhịn được cứ kiếm tìm.

Thói quen kiểu này rất mệt người, giống như một lỗi sai của tiến hóa vậy, chỉ cần vô ý sơ suất một chút thôi là tim đập khó thở.

Mỗi giây mỗi phút dường như ngừng trôi, Ngu Từ cảm thấy cả hô hấp đều muốn ngừng lại, xung quanh an tĩnh dị thường, tiếng tim đập bên tai vang lên thình thịch.

Cô rất muốn giữ bản thân thật trấn định, nhưng không sao làm được.

Ai mà có thể đối mặt được với kẻ đã làm tổn thương mình, coi như không có chuyện gì xảy ra?

Huống chi người này là người mà cô đã yêu thầm mười năm đằng đẵng.

Một thân ảnh cao lớn tiến lại gần, rốt cuộc anh dừng lại đứng trước mặt cô, bóng hình mờ ảo bị ánh đèn đường kéo dài trên mặt đất. Một giây sau thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền tới bên tai cô.

Ngữ khí rất bình đạm, tựa như một người bạn cũ đã lâu không gặp tiến lên chào hỏi nhau, “Về sớm vậy sao?”

Chẳng qua là đang hỏi Ngu Chiêm Hành.

Thật ra quan hệ giữa anh và Ngu Chiêm Hành chẳng hề tốt đến vậy như mọi người vẫn nghĩ.

Ngu Chiêm Hành nhàn nhạt, “Ồ, đưa chị tôi về, một lát nữa còn phải quay lại đơn vị.”

Lúc này Lục Nghiêm Kỳ mới nhìn xuống Ngu Từ đang ngồi chồm hổm dưới đất, “Trở về khi nào vậy?”

Ngu Từ ngước mắt lên nhìn về phía anh, chắc chắn được là anh ta đang hỏi mình. 

Ánh đèn đường mờ nhạt rơi vào đôi mắt màu hổ phách của cô, chiếu lên một tầng ánh sáng, cô trả lời, thanh âm đều đều, “Mới trở về không lâu.”

Lục Nghiêm Kỳ gật đầu một cái, cười nói: “Cũng tốt.”

Ngu Từ biết nụ cười này hơn phân nửa chỉ là khách sáo, không có chứa hàm ý sâu xa gì là bao.

Dẫu sao cũng đã bảy năm không gặp, quan hệ người lớn hai nhà tốt như vậy, chuyện xảy ra khi còn bé cũng chỉ xem như mây khói tản đi, ai mà ngốc nghếch như cô cứ nhớ mãi không quên chứ.

Làm người đều phải tiến về phía trước, cô cho rằng Lục Nghiêm Kỳ không phải loại người nhỏ mọn, cũng cho rằng anh là người luôn nhìn về phía trước, những chuyện kia nếu cứ nhắc lại sẽ chỉ thêm lúng túng, gượng gạo.

Ít nhất là ngày đó Ngu Từ đã nghĩ như vậy.

Không khí trầm mặc mấy giây, đã quá lâu không gặp rồi, thành ra không có lời gì để nói.

Coi như là tự cô và Lục Nghiêm Kỳ quan hệ rạn nứt, Ngu Chiêm Hành cũng không qua lại gì với anh ấy

Cậu em trai này của cô trước giờ luôn rất bao che.

Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ gặp mặt nói chuyện sau bảy năm.

Lục Nghiêm Kỳ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, hỏi Ngu Chiêm Hành, “Cậu vừa uống rượu thì về kiểu gì?”

“Gọi tài xế lái thay.”

Lục Nghiêm Kỳ gật đầu một cái, lại liếc nhìn về phía Ngu Từ, “Nghe dì Tần nói, mấy năm nay cậu đều ở thành phố Hải.”

Ngu Từ mím mím đôi môi khô khốc bị gió thổi, khẽ ừ một tiếng.

Mặc dù những năm này không gặp mặt, cũng đã cắt đứt liên lạc, nhưng cha mẹ hai bên vẫn có qua lại, tình hình Lục Nghiêm Kỳ ra sao ít nhiều gì cô cũng có nghe nói tới.

Sau khi tốt nghiệp Thanh Đại, anh ở lại Bắc Kinh, công việc hiện tại khá tốt, lại cộng thêm gia cảnh khá giả, việc sẽ ở lại Bắc Kinh là chuyện không thể nghi ngờ.

Công việc anh ấy bận rộn, nghe nói đã hai năm nay không về quê ăn tết.

Vậy mà năm nay thật hiếm hoi lại có thể trở về.

Ngu Chiêm Hành thuận miệng tò mò hỏi: “Không phải cậu ở lại Bắc Kinh rồi sao, sao lại về đây rồi?”

Không biết Lục Nghiêm Kỳ suy nghĩ điều gì, dừng lại cúi đầu mấy giây, tầm mắt không tự chủ được hướng về phía Ngu Từ, “Trở về có chút việc.”

Giọng anh ấy rất bình thản.

Ngu Chiêm Hành cũng không hỏi thêm.

Ngược lại không nghĩ tới đối phương lại chủ động lên tiếng: “Tôi từ chức rồi, bàn giao xong xuôi thì sẽ quay trở về.”

Ngu Từ cúi thấp đầu không lên tiếng.

“Công việc tốt như thế mà từ chức.” Ngu Chiêm Hành châm chọc.

Lục Nghiêm Kỳ không trả lời, lần nữa chìm vào yên lặng.

Cũng may tài xế lái thay đã đến.

Chào hỏi nhau một tiếng, Ngu Chiêm Hành kéo Ngu Từ lên xe.

Cửa xe đóng lại, Ngu Từ từ trong ô cửa nhìn ra ngoài, thấy Lục Nghiêm Kỳ còn đứng tại chỗ, trong tay kẹp điếu thuốc.

Xe chạy về phía trước, Lục Nghiêm Kỳ bị bỏ lại phía sau, Ngu Từ thu hồi tầm mắt, nghe thấy Ngu Chiêm Hành nói: “Cậu ta thay đổi không ít.”

Ngu Từ không tiếp lời. Cô nhớ vào năm họ mười lăm tuổi, Lục Nghiêm Kỳ đã nói sau này sẽ không hút thuốc.

Ngu Chiêm Hành chọc cô, “Trước kia rốt cuộc là chị thích cậu ta ở điểm gì cơ chứ?”

Ngu Từ trong lòng không được yên: “Cái gì?”

“Đừng nói là bởi vì dáng dấp đẹp trai đấy chứ? Chị cũng đâu có phải là người nông cạn như vậy, lại nói, chị có người em trai soái khí thế này, sao lại có gu thẩm mỹ chán đời như vậy được?” Ngu Chiêm Hành vừa nói vừa vuốt tóc hai cái.

“…”

Ngu Từ cũng lười để ý, hoàn toàn miễn nhiễm với sự tự luyến này của cậu.

Rốt cuộc cô thích Lục Nghiêm Kỳ vì cái gì thì cũng nhất định không phải vì dáng vẻ đẹp trai.

Tần Hoa Nguyệt và Từ Lâm Hà, mẹ của Lục Nghiêm Kỳ, là khuê mật, cảm tình của hai người họ gắn bó từ thời học tiểu học, sau này Tần Hoa Nguyệt thi đại học bị thiếu mất hai điểm, khiến cho một người luôn tranh cường háo thắng như bà hết sức nản lòng.

Năm ấy mẹ của bà qua đời, không khác nào nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Tần Hoa Nguyệt không học lại nữa, lựa chọn đi làm ở công xưởng, gặp được Ngu Thiếu Minh thật thà chất phác, sớm kết hôn.

Mà cuộc đời Từ Lâm Hà lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp