Trong xe lặp đi lặp lại giai điệu bài hát “Sau này”, Lục Nghiêm Kỳ cảm thấy bài hát này như viết cho chính anh.
Thời niên thiếu không hiểu được tình yêu, để cho tình yêu ấy phai tàn, vật đổi sao dời cảnh còn người mất, không có ai đứng mãi tại chỗ chờ đợi một người.
“Nhành hoa dành dành, rơi xuống vạt váy xanh biếc của em…”
Khi đó Ngu Từ rất thích mặc váy, khi cười lên sẽ để lộ ra hai má lúm đồng tiền, khanh khách cười, cách đó thật xa vẫn có thể nghe thấy được. Ngu Chiêm Hành cũng có má lúm như vậy nhưng không hay cười như Ngu Từ.
Cô cũng thích hoa dành dành, cánh hoa trắng muốt, còn có hương thơm nồng nàn.
Trước kia ở nhà cũ của cô cũng có trồng mấy cây dành dành trước sân, thân thấp thấp giống như một bụi cây, muốn hái xuống cũng không quá tốn sức, đến mỗi kỳ hoa, cô sẽ hái mấy đóa, xâu những cánh hoa lại đem đến trường, ép cánh hoa làm đánh dấu sách.
Dùng lời mà cô đã nói chính là “Cảm giác những trang sách đều tràn ngập hương thơm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT