Khi Hạ Hiểu tỉnh lại, cô đã ở trong một cơ thể khác, lúc này bên tai vang lên tiếng động lớn khiến cô đau đầu như búa bổ.
“Đáng thương cho em gái Hạ Hiểu muội tử, vậy mà chết.”
“Rắn ở phía nam rất là độc, có cắn cũng không cứu được, huống chi em gái Hạ Hiểu còn bị đánh vào đầu.”
Hạ Hiểu ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, đã nhìn thấy một mảng màu lam xám.
“Em gái Hạ Hiểu còn sống, còn sống.” Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Một người khác cũng tiếp cận tiến lên, “Đúng vậy a, không phải đã tắt thở sao, vậy mà sống lại.”
“Đây là chuyện tốt a, em gái Hạ Hiểu không có việc gì rất tốt.”
“Em gái Hạ Hiểu là phúc lớn mạng lớn a.”
“Đúng vậy a, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
Hạ Hiểu cả đầu đều mơ màng hỗn độn, mệt mỏi nên lại nhắm mắt lại ngủ thật say, trong đầu cũng nhiều thêm một tin tức.
13 tuổi, cô trùng sinh vào một cô bé 13 tuổi là một thanh niên tri thức, còn là ở thập niên 60.
Chủ nhân của thân thể này là Hạ Hiểu, xuất thân trong một gia đình công nhân (thuộc tầng lớp lao động) của thành phố S, trên có một anh trai, dưới có 3 em gái. Vốn là anh trai muốn tới phía nam để làm một thanh niên tri thức, nhưng cha bị tai nạn lao động chỉ có thể để anh trai thay thế công tác, Hạ Hiểu vốn có thành tích tốt lại học sơ nhị nên liền phải đăng ký lớn hơn 3 tuổi để thay anh trai đến đội sản xuất Quang Minh làm thanh niên tri thức.
Khi đội sản xuất của họ đang khai hoang, một khu mỏ bên cạnh nổ tung, đáng tiếc nguyên chủ bị đá vụn bay trúng đầu, lại thêm rắn độc cắn, nên trúng độc mà chết.
Hạ Hiểu không khỏi cảm thấy xót thương cho nguyên chủ, nguyên chủ là một người rất hiểu chuyện, bởi vì trong nhà nghèo, cho nên phải học nhảy lớp để được đến trường, đọc sách rất chăm chỉ, đáng tiếc nhà gặp biến cố học còn chưa có thành tựu liền phải rời nhà đến phương Nam xa xôi, lại chết ở nơi này.
Mà cô cũng là từ nhỏ phải làm hết việc nhà, nếu không phải cố gắng học tập lấy được vị trí thứ nhất để cho cha mẹ lấy le với người ta thì sách cũng đều chưa được đọc. Cha mẹ luôn thổi phòng giá trị của cô, để không ngừng yêu cầu trợ cấp cho em trai, và chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô.
Hạ Hiểu, tôi cũng là Hạ Hiểu, mặc dù tôi không có ý định sống lại vào thân thể của cô, nhưng nếu đã như vậy tôi sẽ thay cô sống thật tốt thay cô nuôi dưỡng cha mẹ, hiếu thuận với họ, chúc cô kiếp sau đầu thai tốt hơn.
Hạ Hiểu nói thầm ở trong lòng, cô không nghĩ tới mình có thể sống lại, mặc dù sống ở thập niên 60, nhưng ít nhiều cũng biết một chút về lịch sử lúc này, cho nên trong lòng Hạ Hiểu yên tâm một chút.
Chỉ là vừa nghĩ tới muốn khai hoang, muốn sửa đường, phải đào khe nước, để trồng trọt kiếm công điểm, Hạ Hiểu lại nhức đầu. Cô đời trước sống 25 năm, cũng là từ nhỏ thì làm việc nhà, có thể làm việc nhà cũng khai hoang cùng sửa đường, đào khe nước trồng trọt những thứ này so với cô trước đây chính là một cuộc sống nhẹ nhàng a.
Việc khai hoang đất đai nếu không được chú ý có thể nguy hiểm đến tính mạng, nguyên chủ đã dùng mạng sống của mình chứng minh điều đó, mà Hạ Hiểu lại là người sợ côn trùng, rắn và chuột, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô sợ hãi.
Mở mắt ra lần nữa đã là chạng vạng tối, trong lúc nhất thời cảm thấy miệng hơi đắng chát, nhưng bởi vì cô ngủ ngon nên thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, đầu không còn đau nhiều nữa, cũng không còn sưng lên nữa. Chỉ là do đây không phải cơ thể của mình nên Hạ Hiểu có chút không quen mà cứng ngắc cả người.
Bởi vì Hạ Hiểu chưa chết nên mọi người ở đây càng vui vẻ hơn, nơi đây từ 1950 đến 1960 đến nay đã mười năm, đã có mấy người chết rồi, Hạ Hiểu không phải là người đầu tiên bị một con rắn độc cắn, đúng vậy, trước đó chưa từng có người nào được cứu, trong mắt mọi người, Hạ Hiểu vẫn là may mắn.
Lúc này mọi người vừa đi làm về, mọi người đang ăn chung với nhau trong một cái nồi lớn.
“Em gái Hạ Hiểu, tỉnh lại đi.” Một cô gái trẻ mặc quần áo màu xám bước vào, khoảng 18 - 19 tuổi, trên tay cầm hai cái bát nóng hổi.
Hạ Hiểu nhận ra Dương Tuyết Hoa, cũng là một thanh niên tri thức, nên mỉm cười với cô: “Chị Tuyết Hoa.”
"Đại đội đã hầm canh thịt cho em, em ăn nhanh đi." Dương Tuyết Hoa đặt một bát nước canh hầm và một bát cơm trắng đặc trước mặt Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đây là thời đại rất khó khăn để có thể ăn thịt, lại còn có cơm trắng và rau củ, lúc này có rất nhiều người có tấm lòng nhân ái, nhưng cũng có người thờ ơ, có lúc ai cũng đói bụng. Đây là thời điểm ăn không đủ no, nên không có khả năng là sẽ hào phóng như vậy.
Nguyên chủ còn trẻ, lúc làm việc luôn kéo chân mọi người, nên không phải ai cũng thích nguyên chủ, một số thanh niên tri thức thường xuyên làm việc với nguyên chủ đều có ý kiến rất lớn với cô, thậm chí không ai muốn lập một đội với nguyên chủ.
"Tại sao còn có canh thịt?" Hạ Hiểu nhìn canh thịt trong bát càng thêm kinh ngạc, trong đó có ba miếng thịt.
"Đây là điều mọi người đều mong muốn. Em ăn nhanh và uống thật nhiều thuốc bổ. Chị ra ngoài trước." Dương Tuyết Hoa không nói nhiều mà rời đi.
Hạ Hiểu cũng rất đói, trước đây cô sẽ không để mắt tới một bát canh thịt, nhưng bây giờ cô lại đói, hiển nhiên là nguyên chủ thường xuyên ăn không đủ no, bây giờ Hạ Hiểu gần như chảy nước miếng khi nhìn vào canh thịt.
Tuy trời có chút nóng nhưng Hạ Hiểu lại uống canh, ăn thịt, cơm trắng và rau, chỉ trong vài phút đã ăn hết hai bát lớn.
Hạ Hiểu sờ bụng, cảm thấy no nê thỏa mãn, cũng có chút đỏ mặt, may mắn thay, vừa rồi không có ai nhìn thấy cô giống như một con ma đói, nếu không thì sẽ rất xấu xí.
Hạ Hiểu nhìn căn phòng bằng gạch nung này, nó to như ký túc xá đại học, nhưng lại không có giường tầng, trong đó có sáu người ở, giường rất nhỏ và đơn giản, ván giường rất cứng, cấn rất nhiều nếu ngủ trên đó. Nhưng bây giờ điều kiện chỉ có thể như thế này.
Một lúc sau, không chỉ Dương Tuyết Hoa đi vào mà còn có vài nữ thanh niên tri thức cũng đi vào, mọi người đều đến gặp Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu nhìn mấy nữ thanh niên trí thức như Tôn Ngọc Hoa, Vương Ái Hoa, Dương Tuyết Hoa, Đổng Mỹ Hoa, Phùng Anh đều là bạn cùng phòng của cô, trong khu thanh niên trí thức cũng có không ít nữ sinh, trong đó có một số đã chết khi lao động. Trước đây, có người lớn tuổi hơn, được gả cho một thanh niên tri thức hoặc một thanh niên trong đội sản xuất.
Dương Tuyết Hoa, Vương Ái Hoa cùng Tôn Ngọc Hoa, Phùng Anh là học sinh cấp 3, Hạ Hiểu và Đổng Mỹ Hoa là học sinh cấp 2, trong khu vực thanh niên tri thức, học sinh cấp 3 nhiều hơn và học sinh cấp 2 ít hơn, thậm chí còn có ít người như Hạ Hiểu là chưa tốt nghiệp.
Mọi người cười khi nhìn thấy Hạ Hiểu ăn xong canh thịt, Đổng Mỹ Hoa muốn nói chuyện thì bị Dương Tuyết Hoa ngăn lại.
Hạ Hiểu không biết tại sao, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng thần bí của mọi người, cô cũng không hỏi gì nữa, vốn dĩ cô không phải là người tò mò, hơn nữa, mặc dù cô ở trong thân thể của nguyên chủ, nhưng cô cũng không phải là người tò mò. Nhưng thực sự không quen thuộc với mọi người.
Cũng may nguyên chủ cũng tính tình trầm tính, ít nói nên Hạ Hiểu sẽ không bị lộ.
"Em gái Hạ Hiểu, là Cao Gia Hưng, con trai út của đội trưởng, đã cứu em. May mắn thay, em được tìm thấy sớm, nếu không em đã chết. Đội sản xuất sẽ cho em năm ngày để hồi phục. Khi em khỏe lại" À, em có thể đích thân đến nhà đội trưởng. Nói lời cảm ơn mới phải phép" Vương Ái Hoa mở miệng, các nàng mấy cái này Nữ Tri Thanh, Tôn Ngọc Hoa làm người cao ngạo một chút, Vương Ái Hoa thì thích quản sự, nghiễm nhiên là biết đến điểm nhân vật đại biểu Vương Ái Hoa nói, trong số những thanh niên tri thức này, Tôn Ngọc Hoa kiêu ngạo hơn, trong khi Vương Ái Hoa thích lo liệu mọi việc, và cô ấy dường như là người đại diện hình tượng thanh niên tri thức.
"Đúng vậy, Cao Gia Hưng rất giỏi săn bắt rắn và bắt cá, nghe nói anh ta đã luyện tập cả hai kỹ năng, nhưng không biết có phải là thật hay không." Đổng Mỹ Hoa lúc này cũng lên tiếng.